Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Phi nhìn Ngụy Đại Đồng, ông ta lập tức nói với người đàn ông kia về phạm vi sửa đập chứa nước.

Người đàn ông nghe xong, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Ngoài hai nhà lão Ngưu và lão Viên ra thì không còn nhà ai nữa đâu!”

“Còn mấy cánh đồng hoang ngoài kia thì sao, còn ai nữa không?” Ngụy Đại Đồng hỏi.

“Ngoài đồng kia còn một vài nhà...” Người đàn ông chỉ mấy nơi còn có người và diện tích của cánh đồng.

Ngụy Đại Đồng vội lấy giấy bút ra, chuẩn bị để khi nào quay về sai người đi kiểm tra, tránh cho kẻ khác lợi dụng sơ hở này.

Ghi nhớ xong, Ngụy Đại Đồng nói: “Đưa thẻ ngà của ngươi cho ta mượn một lát, tới khi nào ta sẽ quay lại xem xét địa hình nơi này, ngươi có đồng ý làm người dẫn đường cho ta được không? Tiền công sẽ được tính như tiền công sửa đập!”

“Đồng ý, tất nhiên là đồng ý rồi!” Người đàn ông nhanh chóng đưa thẻ ngà cho Ngụy Đại Đồng.

Làm người dẫn đường khỏe hơn làm việc nhiều, hơn nữa còn được làm quen với những người như Ngụy Đại Đồng, sau này còn có thể khoe khoang.

Còn chưa kể được tính tiền công theo tiền công sửa đập nữa, mà nếu như không có tiền công, anh ta cũng đồng ý.

Ngụy Đại Đồng nhận lấy thẻ ngà, chép tên và địa chỉ của người đàn ông kia lại.

Nhân lúc này, Kim Phi tranh thủ trò chuyện với người đàn ông trung niên này một lát: “Vị đại ca này, ngươi có hứng thú với việc gia nhập tiêu cục Trấn Viễn không?”

Anh ta có thể đoán ra được thân phận của y dựa vào Ngụy Đại Đồng và phi thuyền, khả năng quan sát nhạy bén này khiến Kim Phi nổi lên lòng yêu quý nhân tài, sau này bồi dưỡng tốt một chút, có khi có thể trọng dụng được.

“Đa tạ tiên sinh đã coi trọng.” Người đàn ông trung niên cúi đầu trước Kim Phi mấy cái, rồi cười khổ nói: “Thật không dám giấu diếm, trước đây ta đã hai lần tham gia tuyển chọn nhân viên hộ tống, nhưng không lần nào qua được.”

“Vì sao?” Kim Phi hỏi.

“Trước kia ta đã từng tham gia quân Đức Lâm, bị ngã gấy tay, tuy rằng sau này đã lành, nhưng lại không thể dùng hết sức của mình, không qua được bài kiểm tra nâng tạ lần nào!”

Người đàn ông trung niên kia nói xong thì nâng cánh tay trái của mình lên.

Kim Phi nhìn kỹ, quả thật cánh tay này của người đàn ông có hơi biến dạng, chắc lúc gãy đã được nối lại không tốt lắm.

Trường hợp này rất hay gặp ở những tên lính ẻo lả do mấy tướng lĩnh ăn chơi trác táng dẫn dắt.

Người đàn ông này cũng coi như may mắn, không bị nhiễm trùng, nếu không, có sống được hay không cũng không chắc.

Trường hợp của người này đúng thật không thể qua được bài kiểm tra nâng tạ.

Lúc Kim Phi rời mắt, y chợt nhớ đến khi vừa gặp mặt, trong tay ông ta có cầm một cung nỏ, nên tò mò hỏi: “Nếu cánh tay đã bị thương như vậy, sao ngươi còn mang theo cung nỏ theo làm gì vậy?”

“Bắn cung có thể rèn luyện lực tay, nên năm ngoái ta đã nhờ người anh em Đại Lâm Tử làm cho một cây cung nhẹ để từ từ luyện tập, hi vọng sang năm có thể qua được bài kiểm tra nâng tạ!” Người đàn ông trung niên giải thích.

“Ra là thế.” Kim Phi gật đầu thật nhẹ: “Tuy nhiên, ta đề nghị ngươi không tham gia kỳ thi tuyển chọn nhân viên hộ tống nữa, mà tham gia tuyển chọn đội Chung Minh!”

“Đội Chung Minh?” Người đàn ông trung niên bất ngờ: “Đội Chung Minh không phải là đội chia ruộng đất sao? Ta không biết chữ, cũng chẳng biết tính toán, vậy có thể thi được không?”

“Đương nhiên có thể rồi!” Kim Phi trả lời: “Ngươi đừng thi Chung Minh đội hai, mà thi vào Chung Minh đội một đi, khi tuyển người mới không có yêu cầu phải biết chữ và số, đến lúc nào ngươi thi vào, sẽ được học một lớp xóa mù chữ.”

Nhiệm vụ của Chung Minh đội hai là đánh cường hào phân chia ruộng đất, còn công việc chính của đội một là thu nhập thông tin tình báo, rất phù hợp với người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt y.

Người đàn ông không biết đội Chung Minh còn có một đội khác, nhưng ông ta tin Kim Phi.

Ông ta gật một cái thật mạnh: “Ta nghe tiên sinh vậy, để khi nào quay về tìm hiểu thêm chút nữa, trong năm nay ta sẽ đăng kí tham gia bài thi của đội Chung Minhl”

Kim Phi vỗ vai người đàn ông trung niên kia khích lệ, nói: “Chúc ngươi thành công!”

“Đa tạ ý tốt của tiên sinh!” Ông ta mừng rỡ, theo bản năng muốn quỳ xuống dập đầu, nhưng lại nhớ tới những lời vừa nấy của Kim Phi, bèn chắp tay hành lễ.

Ngụy Đại Đồng đứng bên cạnh cũng ghi nhớ tên và địa chỉ của người đàn ông này, sau đó trả lại thẻ ngà cho anh ta, rồi quay lại, dùng ánh mắt xin chỉ thị tiếp theo của Kim Phi.

Kim Phi nhìn liếc qua thấy mặt trời đang lặn dần, rồi quay lại nhặt mấy bông lúa trên đồng, sau đó nói với người đàn ông trung niên: “Cỏ trên đất phải nhanh chóng được dọn sạch, nếu không sẽ che hết mùa màng hoa màu, sau này khai hoang không cần phải lén lén lút lút thế này nữa, cứ quang minh chính đại mà làm!"

“Vâng!” Người đàn ông trung niên khom người đáp. “Được rồi, các ngươi mà đã làm xong việc thì về sớm đi, bọn ta cũng đi đây!”

Kim Phi vẫy tay với người đàn ông trung niên, đồng thời nháy mắt với Thiết Chùy.

Thiết Chùy lập tức lấy hai lá cờ nhỏ ra, vẫy vẫy lên trời hai cái, phi thuyền chậm rãi hạ xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK