Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giống như Kim Phi không thích cô ấy làm việc kiểu tiền trảm hậu tấu, Cửu công chúa cũng không hề vui khi Kim Phi làm như vậy.

Nhưng Đông Hải đã bắt đầu xây dựng, nếu cô ấy phản đối, sẽ chỉ phá vỡ kế hoạch của Kim Phi, thậm chí có thể sẽ bất hoà với y.

Đây là điều mà Cửu công chúa không muốn xảy ra, cho nên dù không vui cũng phải toàn lực ủng hộ Kim Phi.

Cửu công chúa cũng rất mong chờ xem Kim Phi có thể xây dựng thành phố mới như thế nào.

Rời Kim Xuyên lâu như vậy, viện Khu mật đã tồn đọng một đống công việc cần Thiết Thế Hâm xử lý. Tuy nhiên Thiết Thế Hâm vừa trở về từ Đông Hải và biết rằng hiện tại ở đó đang rất thiếu thốn gạch, ngói và xi măng. Cho nên sau khi trở lại viện Khu mật, Thiết Thế Hâm bỏ đống công việc đang chồng chất một bên, lập tức gọi cấp phó của mình đến thi hành mệnh lệnh của Cửu công chúa, đồng thời khẩn trương chiêu mộ thợ đào lò. Sau đó lập tức đi tới bến tàu chỉ đạo việc gửi xi măng và than.

Vận chuyển gạch ngói từ Kim Xuyên vốn là một sự lãng phí năng lực vận chuyển, cách tốt nhất là đào lò nung tại chỗ.

Đông Hải không thiếu công nhân nhưng lại thiếu lò gạch.

Nhờ các công xưởng khác nhau, Kim Xuyên và các huyện phủ xung quanh đã phát triển nhanh chóng trong hai năm qua, người dân có thể làm việc trong các xưởng để kiếm tiền ngoài việc trồng trọt. Dân chúng cũng ngày càng trở nên giàu có hơn, và ngày càng có nhiều người xây nhà mới.

Xây nhà cần phải có gạch ngói nên trong hai năm qua, các lò gạch lần lượt mở ở Kim Xuyên và các huyện phủ lân cận, số thợ biết đào lò cũng ngày càng nhiều.

Nếu những thợ đào lò này được cử đến Đông Hải, tốc độ xây dựng ở đó chắc chắn sẽ được đẩy nhanh hơn nữa.

Sự phát triển của Đông Hải sẽ mang lại nhiều cá muối và rong biển hơn.

Lương thực là thứ quan trọng nhất đối với con người, chỉ có giải quyết được vấn đề lương thực thì giang sơn mới nhanh chóng được hòa bình.

Khi Thiết Thế Hâm ra lệnh, những con ngựa nhanh chóng phi nước đại khỏi làng Tây Hà để tìm kiếm thợ đào lò ở Kim Xuyên và những nơi xung quanh.

Mệnh lệnh của Bệ hạ là chiếu chỉ của triều đình, không một thợ đào lò nào. dám chống lại.

Trên thực tế, cũng không có người thợ nào muốn chống lại mệnh lệnh, bởi vì lần tuyển dụng này không phải là lao dịch mà là lương sẽ tăng gấp đôi, sau khi hoàn thành công trình còn được nhận trợ cấp.

Ở đâu cũng phải làm việc, đi tới Đông Hải có thể kiếm được nhiều tiền hơn, lại còn có thể nhìn thấy biển, tại sao không đi?

Hầu như tất cả các thợ đào lò nhận được mệnh lệnh đều lập tức bỏ công việc của mình và đi theo đoàn hộ tống đến bến tàu Kim Xuyên.

Xi măng và than đá là những thứ cần thiết cho sự phát triển công nghiệp, nhưng Kim Phi không thể xây dựng xưởng xi măng khắp nơi nên y đã cho xây hai nhà kho lớn ở phía Bắc bến tàu Kim Xuyên để chứa xi măng và than.

Khi có nơi khác cần xi măng và than, chỉ cần đến kho lấy là được, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Khi những nhân viên hộ tống và thợ đào lò đến bến tàu Kim Xuyên, các phu khuân vác đã bắt đầu chất xi măng và than lên thuyền lầu.

Sáng sớm hôm sau, chiếc thuyền lầu đầu tiên chở xi măng và thợ đào lò rời bến tàu Kim Xuyên và tiến về Đông Hải.

Kim Phi rất vui mừng khi biết có một nhóm thợ đến đào lò, lập tức giao nhóm thợ này cho Tiểu Lưu phụ trách.

Trước khi Từ Cương tiếp quản, ông ta lo lắng rằng quá nhiều người tị nạn sẽ vượt quá số lượng có thể tái định cư ở Đông Hải. Tuy nhiên, khi việc xây dựng thành phố mới tiếp tục tiến triển, Từ Cương lại phát hiện ra rằng mình đã sai lầm.

Việc xây dựng một thành phố mới cũng giống như việc lăn một quả cầu tuyết. Ban đầu quả cầu tuyết chỉ có kích thước bằng nắm tay, khi lăn trên mặt đất sẽ dính được ít tuyết, nhưng khi quả cầu tuyết dần dần to bằng kích thước. một ngôi nhà thì càng lúc càng lấy được nhiều tuyết hơn.

Khi xưởng cá muối mới bắt đầu mở rộng, tổng số công nhân được tuyển dụng bởi mấy công xưởng cũng chỉ có chỉ hơn một nghìn. Tuy nhiên, khi hết lò nung này đến lò nung khác được đưa vào sử dụng, ngày càng có nhiều công trình được xây dựng, thậm chí toàn bộ Đông Hải đã trở thành một công trường khổng lồ. Nhà ở khắp nơi được xây dựng, tất cả các xưởng đều mở rộng tuyển dụng lực lượng lao động.

Nửa tháng trước, người tị nạn tụ tập bên ngoài xưởng cá muối để tìm việc làm, suýt dẫn đến bạo loạn. Còn bây giờ Từ Cương phải thiết lập các điểm tuyển dụng cố định trong các khu tập trung người tị nạn để tuyển công nhân liên tục.

Trước đây tuyển công nhân đều phải qua kiểm tra đánh giá, năng lực yếu thì không nhận, bây giờ chỉ cần không già yếu, không bệnh tật, tàn tật thì đều được nhận.

Những thanh niên nam nữ khoẻ mạnh được đưa đến công trường để làm công nhân, còn những người sức khoẻ yếu hơn thì được đưa đến các xưởng để làm công việc khác.

Những người tị nạn ban đầu còn có chút lo lắng, giờ càng lúc càng an tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK