Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công cuộc ra công cứu giúp của Kim Phi mới bắt đầu được một năm, không có khả năng giải quyết được vấn đề nghèo đói của Đại Khang, chỉ có thể cố gắng đảm bảo cho dân chúng có cơm ăn, không đến mức bị đói chết.

Tình hình xã hội của Đại Khang bây giờ là nữ nhiều nam ít, cũng là một căn bệnh nghiêm trọng đã được tích lũy hơn mười năm, đồng thời không phải một hai năm là có thể giải quyết được.

Mặc dù sau khi Kim Phi lên năm quyền kiểm soát Xuyên Thục, áp dụng một loạt biện pháp, ví dụ như bãi bỏ chế độ nô lệ và đội đưa dâu, những cô gái trên mười sáu tuổi chưa gả đi cũng sẽ không tăng thuế.

Nhưng những biện pháp này cũng không thể giải quyết được vấn đề đầu ra cho các cô gái.

Mức lương của tiêu cục Trấn Viễn khá cao, mức lương cao thì địa vị xã hội cũng cao, cho nên rất nhiều cô gái đều coi nhân viên hộ tống là người tình trong mộng của mình.

Những gì đám cận vệ vừa nói cũng không phải là nói quá, chỉ cần bọn họ muốn, đi đến các quận bên ngoài Kim Xuyên, tùy tiện chọn một ngôi làng, bọn họ đã có thể tùy ý chọn gần như là toàn bộ các cô gái ở trong làng.

Nhóm cận vệ trốn sau cửa chỉ hóng hớt, muốn xem Kim Phi bị trêu chọc mà thôi, chứ cũng không có ý gì khác đối với các nữ công nhân.

Đáng tiếc là các nữ công nhân đã làm cho bọn họ thất vọng rồi, cả đám đều trở nên thành thật, cùng lắm là vứt cho Kim Phi một cái nhìn quyến rũ để phóng điện, chứ hoàn toàn không hề động tay.

Dù vậy, Kim Phi cũng bị ánh mắt quyến rũ của những nữ công nhân này làm cho da đầu tê dại.

Y thò đầu nhìn vào bên trong thì phát hiện hàng ngũ của các nữ công nhân vẫn kéo dài đến chỗ sâu nhất, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không đi hết được, Kim Phi vô thức muốn quay về khoang thuyền.

Nhưng vừa rồi y đã nói với Nhuận Nương là muốn ởi ra nhìn xem, bây giờ quay về chắc chắn sẽ càng lúng túng hơn.

Không có cách nào khác, Kim Phi đành phải gia nhập vào nhóm các nữ công nhân, theo đội ngũ lên boong tàu.

Nhóm Thiết Chùy cũng không quan tậm việc hóng hớt nữa, vội vàng chạy ra khỏi khoang thuyền, rồi chen vào đội ngũ. ngôn tình sủng

Không gian bên dưới khoang thuyền là nửa khép kín, hơn nữa còn có nhiều người như vậy, cho nên có rất ít không khí.

Sau khi đi lên boong tàu, Kim Phi hít hai hơi gió lạnh, cảm thấy đầu óc của mình đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Kim Phi đi đến lan can, nhìn thấy khoảng cách với bến tàu càng ngày càng xa.

Lúc này trời đã tối, Trấn Viễn số 2 chạy không nhanh lắm, phần lớn thời gian, máy hơi nước đều ở trong tình trạng chạy không tải, trôi theo dòng nước.

Ba chiếc ca-nô dò đường ở phía trước, cứ cách một nén hương, ca-nô ở bên trái và bên phải sẽ bắn pháo hoa lên không trung để đánh dấu vị trí bờ sông.

Sau khi tất cả các nữ công nhân làm ca đêm lên boong †àu, họ dựa vào ánh sáng của lửa trại để bắt đầu tập luyện.

Nhưng không gian trên boong tàu cũng có giới hạn, chen chúc hơn một nghìn nữ công nhân, đã không còn nhiều không gian trống, các hạng mục như chạy bộ, luyện bắn căn bản là không thể thực hiện được, chỉ có thể tập lên dây nỏ và bóp cò hết lần này đến lần khác.

Kim Phi nhìn ra ngoài một lúc, sau đó đi vòng quanh đội hình các nữ công nhân đang luyện tập, tìm thấy Tả Phi Phi ở đầu bên kia boong tàu.

"Tiên sinh, sao ngài cũng lên đây?" Tả Phi Phi cười hỏi: "Trời đã tối rồi, bây giờ không đi nghỉ ngơi ư?"

Vừa rồi lúc Kim Phi đi lên thì cô ấy đang vội, không hề nhìn thấy, chờ đến lúc cô ấy làm xong mọi việc thì ở giữa còn có rất nhiều nữ công nhân đang đứng, Tả Phi Phi không hề phát hiện ra Kim Phi cũng lên đây.

"Bây giờ mới có mấy giờ, còn quá sớm để đi ngủ, cho nên ta lên đây nhìn xem."

Kim Phi biết Tả Phi Phi đang trêu chọc y với Nhuận Nương, nên giả vờ như cố tình không hiểu, chỉ vào đội ngũ của các nữ công nhân để chuyển chủ đề: "Ta thấy tất cả mọi người đều rất thuần thục hết rồi, luyện tập như thế này cũng không có ý nghĩa gì nhỉ?"

"Đây là môn học mà chúng ta nhất định phải học mỗi ngày, đương nhiên thuần thục."

Tả Phi Phi bất đắc dĩ nói: "Nhưng boong tàu lớn như vậy, không cho bọn họ luyện cái này, còn có thể làm gì chứ? Dù sao thà hoạt động còn hơn cứ đứng mãi như thế, không phải ư?"

Kim Phi nghe vậy gật đầu.

Mặc dù tập đi tập lại việc lên dây không có nhiều tác dụng thực tế cho lắm, nhưng nó có thể giữ cho các nữ công nhân vẫn luôn ở trong trạng thái hoạt động, tốt hơn nhiều so với việc

nằm trên boong tàu và ngủ trong gió lạnh.

"Hay là chúng ta để bọn họ luyện cái khác đi?" Kim Phi đột nhiên nói.

"Luyện cái gì cơ?" Tả Phi Phi tò mò hỏi.

"Vũ khí mới!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK