Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Đại Đồng có thể nghĩ đến việc tuyên truyền bằng nhật báo Kim Xuyên, thu hút người tới du ngoạn tiêu tiền, kích thích kinh tế địa phương, sau đó sẽ thông qua thu thuế để thực hiện việc tăng doanh thu, quả thực đã khiến Kim Phi khá bất ngờ.

Kim Phi vốn tưởng rằng Ngụy Đại Đồng chỉ có thiên phú trong công trình thủy lợi, không ngờ tư duy trong phát triển kinh tế cũng tiến bộ vượt bậc như vậy.

Ngụy Đại Đồng được Kim Phi khen thì hơi ngại, liên tục xua tay: "Không dám nhận không dám nhận!"

"Nguy đại nhân không cần khiêm tốn, sau này nơi này nhất định sẽ trở thành một địa điểm du lịch nổi tiếng thế giới, sẽ có vô số người tới tham quan, cũng sẽ có vô số người có học làm thơ viết văn để kỷ niệm chuyện này."

Kim Phi nói: "Tên của Ngụy đại nhân tất nhiên cũng sẽ cùng đập Đô Giang lưu danh sử sách!”

Lưu danh sử sách gần như là mục tiêu lớn nhất đời người mà tất cả người có học của thời đại phong kiến đều theo đuổi, Ngụy Đại Đồng nghe vậy, không khỏi trịnh trọng cúi người thi lễ với Kim Phi: "Tất cả đều nhờ vào sự dìu dắt của tiên sinh!"

Sau đó ông ta ngẩng đầu lên nói với vẻ mặt đầy mong đợi: "Không biết tiên sinh có muốn để lại một bài thơ không?”

Đập Đô Giang nổi tiếng hơn, cũng là chuyện tốt đối với sự phát triển ở địa phương, nếu như có thể, Kim Phi không ngại sao chép một bài để quảng cáo đập Đô Giang.

Tiếc là đời trước y chưa học thuộc lòng bài thơ nào về đập Đô Giang cả.

Nhưng đã đến thế giới này được một thời gian dài, da mặt Kim Phi cũng đã được rèn đủ dày.

Y mặt không đổi sắc mà xua tay: "Hôm nay không có ý tưởng gì, lo chính sự trước đi, sau này có cảm hứng rồi tính saul"

Ngụy Đại Đồng cũng là người có học, biết việc viết thơ cũng không phải là ăn cơm uống nước, đâu có dễ dàng như vậy, nhất định phải có cảm hứng.

Vì vậy ông ta cũng không miễn cưỡng, nhưng Kim Phi đã vất vả tới một chuyến, không xin được chút gì, Ngụy Đại Đồng lại không cam lòng, suy nghĩ một lát bèn nói: "Vậy không biết tiên sinh có thể đặt một cái tên cho đài ngắm cảnh này không?”

So với làm thơ thì đặt tên đơn giản hơn nhiều.

Kim Phi không từ chối, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đặt là đài Lý Băng đi!"

Thế giới này mặc dù không có Lý Băng, nhưng toàn bộ ý tưởng thiết kế đập Đô Giang, gần như Kim Phi đều làm theo đập Đô Giang đời trước.

Để xây dựng đập Đô Giang, cha con Lý Băng gần như đã hao tổn cả nửa đời, cho dù là để biểu đạt sự tôn trọng đối với cha con Lý Băng, hay là để giảm bớt cảm giác xấu hổ trong lòng, Kim Phi cũng muốn lưu lại một phần dấu ấn của cha con Lý Băng trên đập Đô Giang của thế giới này.

"Đài Lý Băng?" Ngụy Đại Đồng trước hết là sửng sốt một lúc, sau đó mới nhớ, ban đầu Kim Phi đã từng nói, ý tưởng thiết kế đập Đô Giang, là do một vị cao nhân tên Lý Băng dạy cho y.

Bây giờ nghĩ lại, Kim Phi đặt tên nền đất bằng này là đài Lý Băng, hẳn là để tưởng nhớ vị cao nhân kia.

Nghĩ tới đây, mí mắt Ngụy Đại Đồng đột nhiên giật giật.

Kim Phi đã từng đề cập không chỉ một lần, khi y còn bé đã gặp được một vị cao nhân ở trong núi, thế nên mới biết nhiều kiến thức kỳ lạ như vậy.

Còn về việc vị cao nhân này là ai, Kim Phi chưa từng nói, người ngoài không biết.

Nhưng giờ phút này, Ngụy Đại Đồng cảm thấy chắc là mình đã biết tên của vị cao nhân này rồi!

Ngụy Đại Đồng không biết người được gọi là cao nhân chỉ là thứ Kim Phi bịa ra để giải thích một số vấn đề không dễ giải thích, ông ta còn tưởng bản thân đã phát hiện một bí mật lớn động trời.

Giờ phút này, Ngụy Đại Đồng cảm thấy tim mình cũng đập nhanh lên mấy phần, hô hấp cũng không khỏi trở nên đồn dập.

Thậm chí có suy nghĩ muốn rời đi ngay lập tức, tìm người đi hỏi thăm thử xem vị Lý Băng này rốt cuộc là cao nhân phương nào.

Thế nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên trong lòng Ngụy Đại Đồng đã bị ông ta kiềm xuống.

Bởi vì ông ta biết, nếu để Kim Phi biết ý nghĩ của ông ta, thứ chờ đợi ông ta có thể là vạn kiếp bất phục.

Kim Phi nào biết lúc này trong lòng Ngụy Đại Đồng có nhiều suy nghĩ như vậy?

Sau khi đặt xong tên của nơi này, y bèn đi thẳng tới bờ sông, tựa vào hàng rào nhìn xuống, hỏi: "Ngụy đại nhân, người phụ trách ghi chép mực nước là ai? Gọi hắn tới đây một lát!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK