Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đại Lưu, cập bến.” Kim Phi ra lệnh cho đội thuyền cập bến, rồi bảo nhân viên hộ tống phụ trách việc truyền tin đi trước dẫn đường, còn mình thì dẫn người theo phía sau đi đón Đường Tiểu Bắc.

Lúc này, trời đã vào đông, dù là vùng Giang Nam đi chăng nữa thì thời tiết vẫn vô cùng giá lạnh.

Kim Phi bọc mình trong chiếc áo khoác, cưỡi ngựa chạy trong gió rét một tiếng đồng hồ mới thấy một đội người ngựa xuất hiện.

Hơn ba mươi nhân viên hộ tống vây quanh bảo vệ chiếc xe ngựa ở chính giữa.

Đường Tiểu Bắc đang ngồi trong xe ngựa nói chuyện với người khác, chợt thấy xe ngựa dừng lại thì nghỉ ngờ vén rèm lên xem.

Sau đó cô ấy thấy Kim Phi bên kia rèm đang bước lại gần.

“Tướng công...”

Đường Tiểu Bắc vốn đang vừa nói vừa cười, nhưng ngay khi thấy Kim Phi thì cô ấy lập tức bĩu môi, mở cửa xe ra, nhào thẳng vào trong lồng ngực của y, ôm lấy y mà khóc nức nở.

“Tướng công, sao giờ chàng mới tới? Ta còn tưởng sẽ chẳng được gặp lại chàng nữa...”

Đường Tiểu Bắc khóc mới thương tâm làm sao. Nước mắt của cô ấy thấm ướt cả vai áo Kim Phi. Mặt Kim Phi tối sầm lại.

Ban nãy lúc cô ấy kéo rèm lên y đã thấy rồi.

Rõ ràng cô ấy cười vui vẻ là thế, tay còn múa may, vung vẩy loạn xạ, dáng vẻ đặc biệt hào hứng.

Sao đột nhiên vừa trông thấy y đã biến thành đoá hoa mềm yếu thế này?

Chẳng qua, Kim Phi cũng hiểu mình không thể vạch trần Đường Tiểu Bắc ngay lúc này được.

Y chọn phối hợp, nhẹ nhàng võ lưng Đường Tiểu Bắc và nhỏ giọng an ủi cô ấy.

Thật ra đây cũng chính là điểm thông minh của Đường Tiểu Bắc.

Cô ấy biết rõ lúc nào nên làm nũng, lúc nào nên mạnh mẽ, khi nào có thể giả ngây giả dại, khi nào cần chững chạc, nghiêm trang.

Kim Phi đi đường xa ngàn dặm tới cứu cô ấy, đương nhiên cô ấy nên tỏ ra yếu đuối một chút.

Nếu cô ấy còn tỏ ra mạnh mẽ hơn cả Kim Phi, vậy chẳng khác nào nói y đã mất công vô ích khi tới đây sao?

Bản thân Kim Phi cũng biết dù y có tới hay không thì Nguyên Thái Vi cũng sẽ dùng toàn bộ lực lượng đi cứu Đường

Tiểu Bắc.

Nhưng lần này cô ấy bị tập kích rõ ràng là do có người sắp đặt.

Đây cũng là một lời khiêu khích đối với tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên.

Kim Phi nhất định phải biết được đối phương là ai, có mục đích gì.

Đồng thời, y cũng phải trả thù cho nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội đã gặp nạn trong lần hành động này!

Vì vậy, việc y tới Giang Nam không chỉ vì Đường Tiểu Bắc. Y tới để thể hiện một thái độ.

Ai dám ra tay với tiêu cục Trấn Viễn thì sẽ phải hứng chịu lửa giận của bọn họ.

Dù chỗ dựa của bọn chúng có vững chắc tới đâu, lai lịch có lớn thế nào đi chăng nữa.

Đợi Đường Tiểu Bắc khóc đủ rồi, lúc này Kim Phi mới hỏi: “Muội có sao không?”

“Ta không sao...”

Cô ấy lau nước mắt, bỗng như nhớ ra điều gì, cô ấy nói: “Tướng công mau tới đây, ta giới thiệu với chàng, đây là ân nhân tỷ tỷ đã có ơn cứu ta và A Lan”

“Tỷ tỷ?" Kim Phi hơi ngạc nhiên.

Nghe nói có người đã cứu giúp Đường Tiểu Bắc, theo bản năng Kim Phi đã nghĩ đối phương là đàn ông.

Dẫu sao nữ cao thủ cũng khá hiếm gặp. “Đúng, là tỷ tỷ.”

Đường Tiểu Bắc mặt tươi như hoa, hớn hở nói: “Võ công của tỷ ấy lợi hại lắm, không hề thua kém A Mai chút nào đâu!”

Vừa nói cô ấy vừa nghiêng người, lộ ra cô gái đang ngồi trong xe ngựa, ánh mắt cười như không cười nhìn Kim Phi.

“Kim tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt rồi!” “Bắc Thiên Tâm, tại sao lại là cô?” Kim Phi ngạc nhiên tới độ xém chút đã nhảy dựng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK