Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian kế thừa của một gia tộc quyền quý càng dài thì càng có đông người.

Mặc dù có tới ba mươi phần trăm nhà quyền quý ở Thư Châu chưa bị bắt, nhưng những nhà quyền quý bị bắt đã bị treo dài từ cổng chợ đến cổng thành.

Quân Thiết Lâm đã cởi hết áo khoác của họ ra trước khi treo lên, đám quyền quý cả đời sống trong nhung lụa, nào phải chịu khổ thế này đâu?

Tiếng hét thảm, tiếng chửi rủa, tiếng cầu xin tha thứ vang lên bất kể ngày đêm, nhưng quân Thiết Lâm lại không hề để ý tới họ, dần dà về sau đám quyền quý này vừa lạnh lại vừa đói, dần dân không còn sức để kêu la, tiếng kêu cũng chững lại.

Quan niệm cấp bậc thời phong kiến rất nghiêm ngặt, giai cấp đã để lại dấu ấn rất sâu trong lòng người dân, người dân Thư Châu chỉ dám đứng nhìn từ xa. Nhưng vào một buổi trưa nọ, một người dân nơi đây đã nhận ra kẻ thù của mình trong đá quyền quý này.

“Hứa Vọng Sơn, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi!”

Một ông lão quấn bao gai, đầu tóc rối bời đứng bên dưới một cái giá gỗ, giận dữ nhìn gã quyền quý bị treo phía trên.

Con trai ông ta làm bồi bàn trong một quán rượu lớn, chỉ vì khi gã quyền quý đó bước vào, con trai ông ta đang bận nên không kịp chạy đến chào hỏi, thế là gã quyền quý đó cho rằng gã bị con trai ông ta khinh thường, cho người đánh đập đứa con trai mới mười bốn tuổi của ông ta tới chết.

Mãi đến sau này ông ta mới biết được, bởi vì ngày hôm đó Hứa Vọng Sơn bị thua bạc, nên con trai ông ta mới gặp phải họa từ trên trời rơi xuống.

Ôngta đi đến quan phủ báo án, tên quan đó nói sẽ làm chủ cho ông ta, kết quả là vào sáng sớm ngày hôm sau, ông ta bị đám du côn nhà họ Hứa bắt giữ trên đường, kéo thẳng ra ngoài thành đánh một trận.

Đám du côn tưởng rằng đã đánh chết ông ta nên đã kéo ông ta vứt vào một cái mương, không ngờ rằng ông ta lại may mắn sống sót.

Vốn dĩ ông ta cảm thấy việc Hứa Vọng Sơn đánh ông ta là đã quá lắm rồi, nhưng ông ta lại đánh giá quá thấp sự độc ác của bọn quyền quý.

Việc ông ta đi báo quan đã khiến cho Từ Vọng Sơn bị tên quan liêu đó tống lền một khoản lớn, này kị cho Từ Vọng Sơn rất tức giận, không chỉ muốn giết chết ông ta, mà còn muốn giết cả nhà ông ta.

Khi ông ta loạng choạng trở về vào ngày hôm sau, ngôi nhà tranh của ông ta đã hóa thành tro bụi, vợ và một đứa con khác của ông ta đã chết cháy trong đó, nhà của thằng con trai cả đã lập gia đình cũng thế, cả nhà con trai cả đều bị chết cháy ở trong phòng.

Mặc dù ông ta không có bất kỳ chứng cứ nào nhưng ông ta chắc chắn kẻ làm chuyện này là Từ Vọng Sơn, lúc ấy ông ta chỉ muốn tìm Từ Vọng Sơn để báo thù, nhưng khi vừa đến gần nhà họ Hứa, ông ta lại chợt nhận ra, nếu ông ta chạy đến đó, nếu bị Hứa Vọng Sơn nhìn thấy nhất định sẽ bị đánh cho tới chết, bởi vậy, ông ta quyết định phải sống sót trước rồi từ từ tìm cách báo thù.

Thế là trong nửa năm tiếp theo, ông ta không còn liên lạc với bất kỳ người quen nào nữa, tự đi ăn xin xung quanh nhà họ Hứa, ngày nào cũng theo dõi sát sao nhà họ Hứa, tìm kiếm cơ hội báo thù.

Nhưng ông ta còn chưa kịp tìm ra cơ hội, nhà họ Hứa lại đột ngột bỏ chạy.

Lúc ấy, ông ta chỉ cảm thấy động lực giúp ông ta tiếp tục chống đỡ đã biến mất, khoảng thời gian gần đây cũng sống trong mờ mịt. Cho đến khi nghe tin tiêu cục Trấn Viễn đã bắt được đám quyền quý đã trốn thoát, thế là ngày nào ông ta cũng đi từ cổng chợ tới cổng thành xem xem nhân viên hộ tống có bắt kẻ thù của ông ta quay về chưa.

Đã quan sát nhiều ngày như thế, nhân viên hộ tống đã bắt hết đám quyền quý này đến đám quyền quý khác, mãi tới tận hôm nay ông ta mới tìm thấy được kẻ thù.

Hứa Vọng Sơn mới bị đem về vào sáng hôm nay, hiện tại vẫn chưa kiệt sức, lúc nghe thấy có người kêu tên mình, gã lập tức cúi đầu xuống nhìn.

Đầu óc ông ta lúc nào cũng nghĩ đến Hứa Vọng Sơn, nhưng Hứa Vọng Sơn lại không hề nhận ra ông ta.

Lúc gặp ông ta còn cho răng đó là là người trong tộc mình đã chạy thoát, nhỏ giọng hỏi: “Ông lão, ông tới đây để cứu ta sao?”

“Cứu ngươi?” Ông lão ngạc nhiên một chốc, sau đó lại cười phá lên như thể vừa nghe thấy chuyện gì đó cực kỳ tức cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK