Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió thổi để lại vết, chim bay để tiếng.

Một người chỉ cần từng tồn tại, từng hoạt động chắc chắn sẽ để lại vết tích, huống hồ là quyền quý trong một tòa thành chứ?

Lúc trước tìm không được bọn họ là bởi vì Thư Châu cách Xuyên Thục và Đông Hải đều quá xa, Kim Phi tạm thời không có dự định động vào Thư Châu, vì vậy không có để Hàn Phong phái người canh chừng nơi này.

Trước khi quân Thiết Lâm đến, trong thành đã đại loạn, Khánh Hoài lựa chọn ưu tiên trấn an người dân trước, ổn định trật tự của thành Thư Châu, không phái quá nhiều người để điều tra bọn họ.

Bây giờ quân Thiết Lâm lại đến thêm một nghìn người tiếp viện, còn mang theo hai thuyền lương thực, Hàn Phong cũng dẫn theo tinh nhuệ của Cục tình báo đến, cuối cùng Khánh Hoài có thể buông thả tay chân rồi.

Buổi chiều ngày thứ hai Hàn Phong đến đã tìm được một gia đình quyền quý ở trong hốc núi.

Hốc núi này rất hẻo lánh, địa hình xung quanh dốc đứng, thuộc loại thường ngày thợ săn cũng không đến, nếu như là lúc trước thì những nơi trốn nạn này quả thật rất an toàn nhưng tiêu cục Trấn Viễn có phi thuyền và kính viễn vọng.

Quyền quý có lẽ ngạo mạn, nhưng một gia tộc có thể truyền đến mấy trăm năm, chắc chắn có chút nền tảng, tin tức của nhà quyền quý này tương đối linh hoạt, biết được sau khi Tứ hoàng tử đoạt ngôi thì ý thức được thiên hạ có thể sẽ loạn, vì thể đã bắt đầu bố trí đường lui.

Bọn họ từ năm ngoái đã bắt đầu vận chuyển vật tự đến nơi tránh nạn này, liên tục đưa trong một năm, đồ vật ở đây đã đủ để mười mấy người bọn họ ăn mấy năm rồi.

Nhiều người tự tập ở đây như vậy, đương nhiên cần lửa nấu cơm.

Khi tuyết lớn phong toả núi, một hốc núi đột nhiên bốc lên nhiều khói như thế, phi thuyền ở mười mấy dặm ngoài đã nhìn thấy rồi.

Nếu như người dân thông thường tránh nạn ở trong núi cũng không ít, nhưng dân tị nạn có thể mặt được tơ lụa thì không có.

Nhân viên hộ tống lập tức xác định thân phận của đối phương, nhưng mà cũng không ngay lúc đó xuống bắt mà là về xin ý kiến của Hàn Phong và Khánh Hoài.

Hàn Phong hạ lệnh sau khi xác định thân phận của đối phương, bắt lấy toàn bộ.

Vì để ngăn đối phương chạy trốn lần nữa, Khánh Hoài còn phái ba mươi quân Thiết Lâm ngồi phi thuyền cùng chấp hành bắt. Chu𝙮ê𝑛 tra𝑛g đọc tru𝙮ệ𝑛 [ TRÙ𝑀T RUYỆN.ⅤN ]

Ba phía của hốc núi nhỏ đều là vách núi, phi thuyền hạ cách ở lối ra vào duy nhất, hoàn toàn chặn hết hốc núi, sau đó quân Thiết Lâm xông vào, chặn đám quyền quý ở hang núi.

Sau khi mật thám xác định thân phận của đối phương, đã cho quân Thiết Lâm dùng dây cột cổ chân lại tất cả những người trốn ở đây, áp tải lên phi thuyền.

Sau khi phi thuyền bay lên, đám quyền quý toàn bộ bị treo ngược bay về phía thành Thư Châu.

Khi mới bắt đầu, đám quyền quý đều bị doạ đến kêu thảm, nhưng kêu chút thì không còn sức, cũng chấp nhận số phận.

Sau khi vào thành Hàn Phong cũng không nhốt bọn họ vào trong nhà tù, mà là cứ như vậy treo trên phi thuyền bay mấy vòng ở trong thành, sau đó thả bọn họ ở cửa chợ thành Tây.

Bên đường đã làm một dấy giá gỗ, quân Thiết Lâm cởi áo ngoài của các quyền quý ra, kéo trên giá gỗ.

Các quyền quý bị treo trên phi thuyền đi một vòng lớn như vậy, tuy toàn bộ đều bị doạ không nhẹ nhưng lại không có ai bị doạ chết, bây giờ còn đang sống nhăn răng.

Vừa nãy quân Thiết Lâm không cởi quần áo của bọn họ, bây giờ quần áo giữ ấm bên ngoài bị quân Thiết Lâm lột bỏ, bọn họ đột nhiên cảm thấy lạnh vào xương, treo ở giá gỗ không ngừng phát run.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK