Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huống chỉ là những người tị nạn kia chưa từng nghe tới nhật báo Kim Xuyên, cũng chưa từng biết tới Kim Phi thì sao?

Không cần dùng thủ đoạn gì sâu xa, chỉ cần có kẻ nói với họ rằng ở Đông Hải có vô số lương thực ăn không hết thì băng cướp gồm những người tị nạn sẽ điên cuồng tấn công Đông Hải.

Cho dù đến lúc đó bọn cướp có bị đẩy lùi thì Đông Hải cũng sẽ bị tổn hại nặng nề. Đây là điều Kim Phi không cho phép xảy rat

'Tác phong của Kim Phi đối với kẻ thù luôn là cố gắng tiêu diệt bọn chúng ngay khi bọn chúng mới đang chuẩn bị tấn công.

Vì vậy Khánh Mộ Lam vừa nói xong, Kim Phi trong lòng đã quyết định sẽ nắm thế chủ động.

"Mộ Lam, ta hỏi lại cô một lần, tin tức của cô có chính xác không?" Kim Phi nghiêm túc nhìn chằm chằm Khánh Mộ Lam.

"Con số cụ thể có thể không đủ chính xác, nhưng tình huống mà ta đề cập chắc chắn có tồn tại, hơn nữa thực tế so với những gì ta phát hiện còn nghiêm trọng hơn!" Khánh Mộ Lam cũng nghiêm túc nói.

“Việc bàn giao của công nhân cũ và mới ở xưởng cá muối diễn ra như thế nào rồi?” Kim Phi lại hỏi.

“Về cơ bản là xong xuôi” Khánh Mộ Lam trả lời: “Và ta cũng không có ý định đưa toàn bộ công nhân cũ đi, thay vào đó sẽ giữ lại một nửa là người cũ, một nửa là người mới vào. Nếu có chuyện gì xảy ra ở Đông Hải này, họ cũng có thể giúp doanh trại hộ tống và binh phủ!

"Như vậy cũng được!"

Kim Phi khẽ gật đầu: "Tiếp theo, cô cần làm tốt công tác chuẩn bị trấn áp thổ phỉ, chờ ta thông báo, sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào!"

"Vâng!" Khánh Mộ Lam đứng dậy chào Kim Phi, sau đó xoay người rời đi.

Nhuận Nương bưng một bát đồ ăn từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Khánh Mộ Lam đang rời đi liền vội vàng hỏi: "Mộ Lam, sắp được ăn rồi, cô đi đâu vậy?"

"Hôm nay ta có việc phải làm, không có thời gian để ăn!"

Khánh Mộ Lam bước đi mà không nhìn lại.

“Đã trở thành xưởng trưởng rồi mà tính khí vẫn thất thường như vậy!” Nhuận Nương lắc đầu, bưng bát đồ ăn vào trong nhà ăn.

Kết quả là Nhuận Nương vừa đi tới cửa, Kim Phi lại sải bước đi ra, cả hai đều không chú ý, suýt chút nữa đã làm đổ bát đồ ăn.

May mắn thay, Kim Phi đã phản ứng nhanh và đỡ được Nhuận Nương.

Một ít đồ ăn trong bát bị đổ ra ngoài, rất nhiều nước bản tung tóe lên người Kim Phi.

Nhưng Kim Phi cũng không để ý, đỡ Nhuận Nương đứng vững rồi y đi vào †rong sân.

Nhuận Nương quay lại nhìn bóng lưng Kim Phi, trong mắt hiện lên sự lo lắng.

Khánh Mộ Lam và Kim Phi đều hành động bất thường như vậy, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó.

Kim Phi đi vào trong sân, hướng cửa hô lớn: "Thiết Chuỳ!"

Thiết Chuỳ chạy ra từ căn phòng bên sân: “Sao vậy tiên sinh?”

"Ngươi có biết Hầu Tử hiện tại đang ở đâu không?" Kim Phi hỏi.

Lần này đến Đông Hải, chiến đội áo giáp đen cũng đi cùng.Tuy nhiên, để kiểm tra kỹ năng nguy trang của bọn họ, chiến đội áo giáp đen không trực tiếp đi theo Kim Phi mà chia nhỏ ra rồi đến đây với nhiều thân phận và phương tiện di chuyển khác nhau.

Ngay cả Kim Phi cũng không biết bọn họ hiện tại ở đâu.

"Ta biết!" Thiết Chuỳ trả lời.

"Vậy thì gọi họ đến đây. Ta có việc cần gặp họ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK