Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không thể nóng vội, không thể nóng vội!"

Kim Phi biết lúc này mình càng không thể sốt ruột, y hít sâu mấy hơi, ép mình bình tĩnh lại, hỏi: "Đối phương là ai?"

“Không biết, tin tức Cục tình báo nói bọn họ đều che. mặt, mặc đồ đen, cho nên nhìn không biết ai là ai." Tân Trấn lắc đầu.

Bây giờ tình hình bên Vũ Dương thế nào rồi?" Kim Phi hỏi lại lần nữa: "Bọn họ có bao nhiêu người? Có bao nhiêu người đang bảo vệ Vũ Dương?”

“Vi để bảo vệ hoàng cung, sau khi đưa điện hạ về đến kinh thành, ta đã điều đi một nửa nhân số rồi, chỉ để lại 40 người bảo vệ, hiển nhiên bên kia cũng có chuẩn bị mới đến, chừng mấy trăm người mà còn có không ít cao thủ!”

“Đều là cao thủ sao?" Kim Phi giật mình, vô thức nhìn qua Bắc Thiên Tâm: 'Mấy trăm cao thủ giống như cô ấy sao?”

"Đương nhiên là không phải, mà là sức chiến đấu không hề kém gì quân tinh nhuệ của quân giáp đỏ." Tân Trấn giải thích.

Kim Phi nghe anh ta nói vậy thì mới thở phào nhẹ nhốm.

Nếu có mấy trăm cao thủ như Bắc Thiên Tầm ra tay thì y cũng không cần phải phí công làm gì nữa, vì không chừng lúc này thị thể của Cửu công chứa cũng đã lạnh rồi

*Tân đô thống, ngài có thế đưa người vào thành được. không?" Kim Phí hỏi.

“Không thể, nếu không thì ta đã vào thành từ lâu rồi?”

"Các ngài không thể đặt giỏ treo xuống dưới kéo người vào sao?"

Kim Phi hỏi: "Ông cụ nhà ngài là thống lĩnh của cấm quân, còn ngài là chỉ huy của quân giáp đỏ, không lẽ trong cấm quân không có thân tín nào sao? Người của Phùng Liên Siêu gác cửa thành này, thì chúng ta đổi cửa thành. khác!"

“Buổi chiều, ta đã cưỡi ngựa dạo một vòng qua mấy cái cửa thành, tất cả thủ thành đều đã đối thành người của gia tộc khác” Tân Trấn bất lực nói

"Ta." Kim Phi cũng không biết nên nói gì

Nhân viên hộ tống đang trên đường mang theo chiếc nỏ hạng nặng và những đồ vật linh tinh, nhưng ba người Tân Trấn lại không mang theo thứ gì, mà tới giữa trưa mới đến cửa thành.

Kim Phi còn tưởng là bọn họ cứ ở gần đó để chờ mở cửa, hóa ra họ đã dạo quanh một vòng từ lâu rồi.

“Vậy làm sao truyền ra tin tức Cục tình báo?” Kim Phi hỏi.

“Ta đã sắp xếp người trong đội khác, rồi bọn họ nhân lúc không có ai để ý đã dùng đá ném tin tức xuống.”

Tân Trấn giải thích: “Nhưng nếu để giỏ treo sẽ quá ồn ào, không thể làm được”

“Ta cũng phục thật đấy: Kim Phi không nhịn được mà hỉ nhố, nhưng sau đó y liền ý thức được có gì đó không ổn: 'Ông cụ nhà ngài là thống lĩnh cấm quân, nhưng bây giờ ngay cả tường thành cũng đã rơi vào tay người khác, hay là đã bị mất quyền lực rồi?"

"Buổi chiều ta cũng lo lắng chuyện này, nhưng lúc đó ta còn nghĩ ngày mai trở lại thành thì sẽ biết, ai ngờ ban đêm vậy mà lại có người dám bao vây phủ điện hạ ở kinh thành!”

Tân Trấn nói: "Nhất định trong kinh thành đã xảy ra chuyện, nên ta đến gặp tiên sinh, chỉ để hỏi xem ngài có cách nào để gửi tin tức vào thành không!”

Khi Kim Phi nghe vậy, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu y là "Tên này có đến để lừa mình không, làm vậy để thăm dò tin tức của tiêu cục Trấn Viễn sao?"

Song suy nghĩ này ngay lập tức đã bị đè xuống,

Chuyện này có liên quan đến sự an toàn của Cửu công chúa, nên dù lời nói của Tăn Trấn có phải là sự thật hay không, hay anh ta đến đây thăm dò tình báo, thì Kim Phi cũng không thể đặt cược được.

Nếu xong việc chứng minh rõ Tân Trấn lừa mình, thì y lại nghĩ cách chỉnh đốn anh ta là được.

Nghĩ đến đây, Kim Phi quay đầu lại hô: “Đại Lưu, đi gọi Lạc Lan cô nương tới!”

“Ta tới đây!” Lạc Lan vừa chạy vừa buộc tóc vừa chạy tới

Cô ấy cũng tỉnh dậy khi có tiếng vó ngựa xuất hiện, nhưng nữ giới thì luôn mặc đồ chậm hơn nam giới.

Khi chạy tới, cô ấy đã tình cờ nghe thấy Kim Phi bảo Đại Lưu đi kêu mình.

“Lạc Lan, trong thành có người bao vây điện hạ. Bên cô có cách nào đưa tin tức vào trong thành không?" Kim Phi hỏi.

“Công chúa bị bao vây ở kinh thành ư?”

Lạc Lan cũng bị tin tức này làm cho chấn động, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, lắc đầu nói: “Ban ngày có. thể thả bồ câu đưa tin, nhưng ban đêm thì không được, bởi vì ban đêm bồ câu không bay được”

Chim bồ câu có bệnh quáng gà, tức là đêm đến thì không còn thấy gì, nên không thể bay vào ban đêm.

Thậm chí ban đêm bắt bồ câu cũng không cần dùng lưới, chỉ cần cẩn thận bước tới và đè chúng lại

“Ngoại trừ bồ câu đưa thư, thì còn có cách nào khác không?” Kim Phi hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK