Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ như thế, trải qua lần tiêu diệt thổ phỉ này, đội binh phủ còn chứng kiến được hiệu quả chiến đấu của nhân viên hộ tống trong quá trình tiêu diệt thổ phi.

Sau đó thông qua việc phân chia lại ruộng đất, họ cũng cảm nhận được cảm giác được người khác kính trọng.

Trước đây, binh phủ cấp thấp không những bị huyện úy chèn ép mà còn bị người dân chọc ghẹo sau lưng. Giờ đây họ được trải nghiệm cảm giác quang minh chính đại làm người, cộng thêm tiền lương và đãi ngộ mà nhân viên hộ tống đã hứa hẹn, đại đa số binh phủ đã nảy sinh nhận thức đồng cảm với tiêu cục Trấn Viễn.

Cho dù thỉnh thoảng vẫn có một số người không cam tâm khi đạt được lợi ích, nhưng sau khi nhìn thấy năng lực chiến đấu của nhân viên hộ tống thì không ai dám nhe răng.

Trung đội trưởng đội nhân viên hộ tống thấy tình thế cơ bản đã ổn định thì để lại một tiểu đội nhân viên hộ tống rồi rời khỏi huyện cùng với những nhân viên hộ tống còn lại.

Khi rời đi, trung đội trưởng lo lắng một tiểu đội nhân viên hộ tống sẽ không kiểm soát được tình hình, sẵn sàng lúc nào cũng có thể quay về giúp đỡ, nhưng sự thật chứng minh, anh †a đã lo lắng thừa rồi.

Có sự ủng hộ của người dân, binh phủ cơ bản đã quy thuận, sau khi anh ta rời đi, không khí trong huyện cũng rất sôi nổi.

Điều này cũng cho thấy sách lược để người dân địa phương quản lý người dân địa phương điều động người ở nơi khác đến quản lý mà Kim Phi đề xuất trước đây là khả thi.

“Tướng công, người dân Trung Nguyên hiện tại đang chết đói, chỉ cần chàng cho bọn họ một miếng ăn, bọn họ chắc. chăn sẽ liều mạng vì chàng!”

Đường Tiểu Bắc nói: "Cho nên ta nghĩ chúng ta có thể thử dùng rong biển làm khẩu phần ăn, chiêu mộ người dân Trung Nguyên, cũng không lo không có người để dùng."

“Như thế có thể nhanh chóng thành lập một đội ngũ, nhưng loại đội ngũ tạm thời này có thể chịu đựng được thử thách sao?” Kim Phi lo lằng nói.

Thực ra Kim Phi cũng đã nghĩ đến phương pháp mà Đường Tiểu Bắc đề cập đến, nhưng phương pháp này có một nhược điểm rất lớn, đó là không thể đảm bảo lòng trung thành của đội ngũ tạm thời.

Nếu đã thành lập được đội ngũ, thì cũng cần cấp trang bị thiết bị cho đội ngũ phải không?

Ngộ nhỡ đội ngũ làm phản, nếu không có trang bị thì không nói, phản quân cũng có thể dùng những trang bị này để tấn công người của mình.

Loại hậu quả này quá nghiêm trọng vì thế Kim Phi vẫn luôn không dám hạ quyết tâm thử một lần.

“Nếu tướng công lo lắng về việc này thì có thể không đưa trang bị mới cho bọn họ, chỉ đưa cho họ những vũ khí thu được từ trong tay binh lính cũ và binh phủ là đủ rồi.”

Đường Tiểu Bắc nói: “Ngoài ra, tướng công cũng đừng quên đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên, cả hai cái này đều là vũ khí tốt nhất để thu phục lòng người!

Theo ta được biết, sở dĩ tướng công và Lương ca có thể thành công ở Giang Nam cũng không thể thiếu công lao to lớn của đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên!”

Kim Phi nghe được lời này cũng thoáng thay đổi cảm xúc. Sau khi nhân viên hộ tống năm quyền kiểm soát thành

Giang Nam thì ngày hôm sau đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên đã vào việc ngay.

Trong thời đại này, hầu như tất cả người dân đều như một tờ giấy trắng, rất dễ bị dẫn dắt.

Với sự song song tuyên truyền của đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên, người dân địa phương đã biết về chính sách mới của Kim Xuyên.

Người dân Đại Khang bị áp bức trong nhiều năm, vì thế không ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của chính sách mới.

Đường Tiểu Bắc nói không sai, sự thành công của thí điểm Giang Nam không thể thiếu công lao của đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên.

“Tướng công, Giang Nam và Trung Nguyên đã đầy rẫy người chết đói, cho dù nỗ lực của chúng ta thất bại thì liệu mọi chuyện có thể tệ hơn bây giờ hay sao?”

Đường Tiểu Bắc lại nói thêm một câu. Kim Phi lại trầm mặc.

Đúng vậy, giờ đây tình hình ở Giang Nam và Trung Nguyên đã rất tồi tệ, đặc biệt là ở Trung Nguyên đã có rất nhiều người dân bắt đầu nhai vỏ cây, bước tiếp theo chính là đổi con lấy đồ ăn, dù tình hình có tệ đến đâu cũng không thể tệ hơn lúc không thể tệ hơn lúc không làm gì hết.

Nghĩ tới đây, trong lòng Kim Phi đã có quyết định, nhưng lại nói: “Tiểu Bắc, đề nghị của muội rất tốt, ta sẽ cân nhắc kỹ lưỡng, sẽ sớm cho muội một câu trả lời thuyết phục.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK