Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần gia vốn tưởng rằng mình đã đắc tội với ai đó, khiến cho ba kho lương của thuộc hạ mình đều bị cướp, bây giờ mới biết, thì ra kho lương của tên Ngụy béo và Trương Toàn Quý cũng bị cướp.

Trong lòng Trần gia nhất thời như trút được gánh nặng.

Chẳng qua ông ta không dám thể hiện ra ngoài, mà làm bộ sốt ruột hỏi: "Lão tiên sinh nói như thế nào?”

"Phụ thân còn đang trên lớp, không nói gì.”

Người đàn ông trung niên dẫn Trần gia vào sân nhỏ, chỉ vào gian phòng bên cạnh: "Vào đó đợi đi, lát nữa tan học rồi hãy nói!”

"Vâng!" Trần gia lại cúi người hành lễ, cất bước vào phòng kế bên.

Vừa vào phòng đã phát hiện hai người đang quỳ trên mặt đất tại phòng kế bên, chính là Ngụy béo và Trương Toàn Quý.

Nếu như là bình thường gặp mặt, Trần gia khẳng định sẽ vui đùa ầm ï cùng hai người một phen, nhưng lúc này lại ngay cả chào hỏi cũng không dám, không nói một lời mà đến quỳ bên cạnh Ngụy béo.

Ba người vẫn quỳ đến chạng vạng tối, đợi đến bọn nhỏ tan học rời đi, ba người mới nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Một ông lão chống gậy, nách kẹp một cuộn thẻ tre, đi vào.

Ông lão râu tóc bạc phơ, trên người mặc bộ quần áo vô cùng giản dị, thậm chí còn vá một miếng trên quần.

Nhưng ba người Trần gia lại hoàn toàn không dám khinh thường, quỳ trên mặt đất nghiêm túc dập đầu ba cái, đồng thanh hô: "Học trò bái kiến lão tiên sinhl”

Nhà dòng dõi có thể truyền thừa mấy trăm năm, thật ra đa số đều rất khiêm tốn.

Ví dụ như nhà họ Tạ, nề nếp trong nhà vô cùng nghiêm khắc, con cháu trong tộc rất ít khi kiêu ngạo hống hách bên ngoài, mà hầu hết đều sinh sống trong ngôi làng nhỏ này, con cái cũng đều được giáo dục trong học đường của gia tộc.

Mỗi đời gia chủ nhà họ Tạ đều phải đảm nhiệm chức vụ trong học đường của gia tộc, ông lão trước mắt chính là gia chủ đời trước của nhà họ Tạ.

Hai mươi năm trước, sau khi về hưu từ bộ Lại ở kinh thành, ông ta đã trở về nhà tổ, đảm nhiệm chức vụ trưởng học đường của gia tộc.

Người trong gia tộc nhìn thấy gia chủ, thì đều gọi là tiên sinh, gia chủ đời trước gọi là lão tiên sinh.

Đây cũng là nguyên nhân nhà họ Tạ có thể truyền thừa mấy trăm năm.

Chỉ có đủ coi trọng giáo dục, con cháu mới có thể không ngừng có nhân tài xuất hiện, mới có thể duy trì sự kế thừa của nhà họ Tạ.

Nhà họ Tạ không chỉ bồi dưỡng đệ tử trong tộc, mà mỗi năm còn tuyển chọn một số trẻ mồ côi thông minh lanh lợi từ khắp nơi, tùy theo tính cách và năng lực của từng người mà tiến hành bồi dưỡng.

Trần gia, Ngụy béo và Trương Toàn Quý đều là trẻ mồ côi được nhà họ Tạ nhận nuôi, sau nhiều vòng tuyển chọn, cuối cùng bộc lộ tài năng, trở thành trung gian vơ vét của cải cho nhà họ Tạ.

Trong mắt nhiều người dân, nhà họ Tạ là một dòng dõi thư hương có nề nếp gia đình vô cùng nghiêm khắc, mỗi khi xảy ra nạn đói, nhà họ Tạ đều lập lều phát cháo ở khắp nơi trong quận Trường Lĩnh, cứu tế người dân.

Cho nên danh tiếng của nhà họ Tạ trong phạm vi trắm dặm đều rất tốt.

Nhưng trên thực tế, nhà họ Tạ nuôi rất nhiều thuộc hạ tay sai như Trần gia, thâm nhập vào các ngành các nghề tại quận Trường Lĩnh, bắt nạt và chiếm lĩnh thị trường, không chuyện ác nào không làm.

Để thâu tóm đất đai của người dân, ba người Trần gia không biết đã nhuốm máu bao nhiêu người vô tội.

Đây cũng là lý do khiến Kim Phi căm ghét các gia tộc dòng dõi quyền quý.

Các gia tộc dòng dõi quyền quý bề ngoài ra vẻ đạo mạo, nhưng thực chất lại ẩn núp trong bóng tối, hút máu người dân, so với thổ phỉ còn đáng hận và đáng sợ hơn!

"Tiểu Trần, Tiểu Ngụy, Tiểu Trương, các con tới rồi à?”

Ông lão thấy ba người, vẻ mặt hiền lành hỏi: "Các con có việc gì sao?”

"Phụ thân, chuyện là thế này, kho lương của thuộc hạ bọn họ đêm qua đều bị thổ phỉ cướp!”

Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh kể lại chuyện kho lương bị cướp.

"Chao ôi, sau khi Tứ hoàng tử Trần Chinh giết cha cướp ngôi, khiến thiên hạ đại loạn, trộm cướp nổi lên khắp nơi, cuối cùng người dân phải chịu khổ!”

Vẻ mặt ông lão trách trời thương dân, thở dài nói: "Kim Phi tuy rằng tiếp tay cho giặc, ủng hộ Trần Văn Nhi - một nữ giới lên ngôi xưng đế, nhưng nó có một câu thơ nói rất đúng, đất nước hưng thịnh dân khổ, đất suy vong dân cũng khổi”

"Phụ thân, lúc này phụ thân đừng bùi ngùi nữa, mau nói xem bây giờ nên làm thế nào đi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK