Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm ngoái vì cứu nạn thiên tai cho Xuyên Thục, sau khi Cửu công chúa hồi cung đã cãi nhau với Trần Cát, nếu là hoàng tử công chúa khác, e rắng đã bị Trần Cát phạt gậy rồi nhốt giam lại.

Nhưng Cửu công chúa cãi một trận xong thì đi luôn, sau khi giết đám quyền quý, Trần Cát còn nghĩ đủ cách để giải quyết hậu quả cho cô ấy.

Vậy nên ở trong thâm tâm của Cửu công chúa, Trần Cát xem như là một vị phụ thân đạt tiêu chuẩn.

Nhớ lại lần này khi rời kinh, Trần Cát yên lặng tiễn cô ấy và Khánh phi đến cổng thành, Cửu công chúa không nén được sự đau lòng, càng khóc càng thương tâm.

“Vũ Dương, người chết không thể sống lại, nghĩ thoáng ra, đừng khóc nữa sẽ hại cơ thể”

Quan Hạ Nhi đỡ Cửu công chúa đi vào thư phòng bên cạnh.

Dù sao Cửu công chúa cũng là người tính tình kiên định, khóc không quá lâu thì dừng lại.

Cô ấy lấy ra chiếc khăn tay lau khoé mắt: “Tỷ tỷ đến thật đúng lúc, ta đang định đợi lát nữa đi tìm tỷ đây."

“Vũ Dương, xảy ra chuyện lớn như vậy, Khánh phi chắc chẳn sẽ rất đau buồn, mấy ngày tới muội cứ ở bên cạnh Khánh phi, chuyện trong làng cứ giao cho ta là được." Quan Hạ Nhi nói.

“Không phải chuyện trong làng.”

Cửu công chúa lắc đầu nói: “Ta nhận được tin, Lão Tứ sau khi soán ngôi, đã phế bỏ tất cả tước vị và công danh của phu quân, còn ra lệnh diệt trừ nhân viên hộ tống ở các nơi, vậy nên tỷ hãy nhanh chóng triệu hồi tất cả các tiêu cục, thương hội và tiền trang ở các nơi quay về!”

“Tứ hoàng tử sao lại có thể như vậy?”

Quan Hạ Nhi đột nhiên đứng dậy: “Vũ Dương, không phải muội nói quan hệ giữa hắn và đương gia rất tốt sao?”

“Tỷ tỷ, dân tị nạn chỉ vì một nửa củ khoai hay cái bánh bao cũng có thể giết người, huống chỉ là toàn bộ thiên hạ chứ?”

Cửu công chúa cười thê lương nói: “Phu quân và ta đều đã nhìn lầm người, tưởng răng Lão Tứ không giống như vậy, nhắc. tới lại buồn cười, trước khi đi, ta còn nhờ Lão Tứ trông chừng bọn quyền quý ở kinh thành, xem bọn chúng có giở trò quỷ gì hay không, ai ngờ răng hăn lại là con quỷ lớn nhất!”

Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, trong đám hoàng tử, Trần Cát thích nhất là Tứ hoàng tử, việc lập hẳn làm Thái tử chỉ là chuyện sớm hay muộn, Cửu công chúa cũng phòng bị Tứ hoàng tử ít nhất.

Hơn nữa lúc đối mặt với Kim Phi và Cửu công chúa, tư thái của Tứ hoàng tử vẫn rất thấp, biểu hiện vô cùng khiêm tốn.

Diễn xuất của hắn thật sự quá tốt, đừng nói đến xuất thân từ dân kỹ thuật như Kim Phi, ngay cả người giỏi suy đoán lòng người như Cửu công chúa cũng bị lừa gạt.

Quan Hạ Nhi từ lâu đã nghe Kim Phi nói trong hoàng gia rất hỗn loạn, lần này coi như đã thật sự mở mang tâm mắt.

Cô thở dài, vỗ nhẹ bả vai Cửu công chúa: “Yên tâm, lát nữa †a sẽ bảo Tiểu Ngọc đi truyền tin, bảo tiêu cục, thương hội và tiền trang tất cả đều rút về.”

“Tỷ tỷ, Lão Tứ dám ra tay, chắc chắn đã có sách lược hoàn hảo, thậm chí đã sớm cấu kết với các gia tộc quyền thế, chúng ta nhận được tin cũng đã muộn, nhất định phải tranh thủ thời gian trước Lão Tứ!”

Cửu công chúa sốt ruột nói.

“Ta biết rồi” Quan Hạ Nhi nhìn về phía Tiểu Ngọc: “Nghe theo Vũ Dương, lập tức đi truyền tin!”

“Tiểu Ngọc, ở trong thư nhớ nhắc nhở mấy huynh đệ nhân viên hộ tống bất kể gặp phải sự cản trở gì cũng không được tin, nếu như đối phương cưỡng ép cản trở, thì đánh trả luôn!” Cửu công chúa nhắc nhở.

“Vâng!” Tiểu Ngọc thận trọng gật đầu.

“Còn nửa, bảo Thiết Chuỳ đi truyền tin, sắp xếp một nhóm người dọc theo Đông Hải ra phía Bắc, đến thành Du Quan báo tin cho Lương ca, để cho anh ta chuẩn bị sẵn sàng!” Cửu công chúa dặn dò một lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK