Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quốc khố có bao nhiêu hạt bông?”

Thổ ty nghe Mã Văn Húc hỏi vậy, không trả lời mà tỏ vẻ suy tư.

Dầu chiết xuất từ hạt bông không chỉ có thể làm đèn dầu, cũng có thể làm dầu hỏa, thế nên trong quốc khố nước K có rất nhiều.

Theo Lạc Lan nói, một cân hạt bông có thể đổi lấy năm cân hạt lúa, hạt bông trong quốc khố có giá trị bằng ba mươi vạn cân gạo còn chưa dùng hết.

Nhưng thổ ty lo rằng đám Lạc Lan biết trong quốc khố có nhiều hạt bông như vậy sẽ thay đổi chủ ý, trở nên càng tham lam.

Lạc Lan nhìn sắc mặt của thổ ty, đã đoán được đại khái suy nghĩ và băn khoăn của hắn, nói với Mã Văn Húc: “Ngươi nói với hắn Đại Khang chúng ta là một nước lớn, dù ta chỉ là một thương nhân, nhưng cũng là người Đại Khang, sẽ không bôi nhọ Đại Khang trước mặt người nước K đâu, đã ra điều kiện rồi sẽ không đổi ý!

Đòi hạt bông và hạt lúa ở chỗ hản là vì trước đây hắn không tuân thủ quy tắc nên cho hắn một bài học, ta chỉ lấy những thứ ta phải lấy, nếu sau khi bồi thường xong, hắn còn thừa hạt bông, ta sẽ không cướp mà sẽ mua theo giá thị trường.”

“Được.” Mã Văn Húc gật đầu rồi phiên dịch lại lời của Lạc Lan cho thổ ty.

Dưới sự ảnh hưởng của Kim Phi, Lạc Lan nói chuyện vô cùng thẳng thắn nên cũng khiến thổ ty cảm thấy không thoải mái.

Nhưng cũng chính vì vậy mà thổ ty lại sẵn lòng tin tưởng Lạc Lan.

Hơn nữa, bây giờ cái mạng nhỏ của hắn cũng đang ở trong tay người khác, ngoài tin tưởng Lạc Lan hẳn cũng không còn cách nào khác.

“Ta có thể đồng ý với điều kiện của các người, các người có thể lấy hạt bông và hạt lúa, nhưng ta cũng có một điều kiện!”

“Ngươi cảm thấy bây giờ mình còn tư cách đòi điều kiện sao?” Trịnh Trì Viễn nghe Mã Văn Húc phiên dịch xong, cảm thấy bất mãn: “Lạc Lan... thiếu gia, có phải chúng ta nể mặt hắn quá rồi không?”

Là một quân nhân, Trịnh Trì Viễn vẫn luôn tin vào nguyên tắc kẻ mạnh có tất cả, sau khi bắt hải tặc sẽ không bao giờ thương lượng bất kỳ điều kiện nào với chúng mà đều giết tại chỗ, tất cả tài sản của hải tặc cũng sẽ bị tịch thu.

Nhưng Lạc Lan không phải quân nhân mà là thương nhân, thế nên cô ấy chấp nhận nghe xem điều kiện của thổ ty là cái gì.

Trước tiên trấn an Trịnh Trì Viễn vài câu, sau đó lại gật đầu với thổ ty: “Nói đi, điều kiện gì?”. Tì𝙢‎ đọc‎ 𝙩hê𝙢‎ 𝙩ại‎ ~‎ Tr𝐔𝙢Tr𝒖𝑦ệ𝔫﹒V𝐍‎ ‎ ~

“Ta có thể cho các người hạt bông và hạt lúa, nhưng không phải dưới danh nghĩa bồi thường mà là mua hàng!” Thổ ty nói: “Chỉ cần các người đồng ý với điều kiện này, ta có thể cho thêm mười ngàn cân hạt bông!”

“Xem ra tên này định dùng kho bạc của mình để bồi thường rồi!”

Không chỉ Lạc Lan, ngay cả Trịnh Trì Viễn cũng đoán được ý định của thổ ty.

Đối với kẻ thống trị, tiền tài không quan trọng, uy tín quan trọng hơn.

Nếu để người dân nước K biết được thổ ty bị một đám thương nhân Đại Khang bắt chẹt, còn đền bù mấy chục ngàn cân hạt bông và hạt lúa thì đó là một sự đả kích uy tín rất lớn với thổ ty.

Thế nên thổ ty mới đồng ý cho thêm mười ngàn cân hạt bông để biến lần bồi thường này thành đổi chác.

Lạc Lan suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Được!"

Thổ ty nhận được câu trả lời khẳng định, gánh nặng trong lòng hắn mới được trút xuống, hỏi dò: “Nếu vậy thì ta có thể đi được chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK