Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cực khổ rồi!” Kim Phi đáp lại bằng kiểu chào quân đội rồi hỏi: “Các ngươi đã thích nghỉ với Cao Nguyên chưa?”

“Phi công bọn ta rất ổn, có khoảng 30 % huynh đệ bị ảnh hưởng bởi bệnh khí, các triệu chứng đều khá nhẹ, nhưng các huynh đệ nhân viên hộ tống đi theo lại có các triệu chứng nặng hơn, hơn phân nửa các huynh đệ đều cảm nhận được bệnh khí, chỉ là có vài người bị nặng, vài người thì không.” Liêu Nguyên trả lời.

Vào thời phong kiến, người dân không có khái niệm về thiếu oxy, khi bị choáng đầu lúc đến Cao Nguyên đều cho là gặp phải chướng khí, do đó đều gọi chứng sợ độ cao là bệnh khí hoặc bệnh khí độc.

Kim Phi không muốn tấn công Cao Nguyên, ngoài việc quan tâm đến tình đồng bào ra, một lý do khác là khi đến chiến đấu ở Cao Nguyên, họ không chỉ phải đối mặt với kẻ địch mà còn phải chống lại chứng sợ độ cao, chúng sẽ làm giảm đi rất nhiều sức chiến đấu của nhân viên hộ tống.

Vào kiếp trước Kim Phi đã từng đi qua Cao Nguyên một lần, đã từng trải qua cảm giác sợ độ cao một lần, chính vì đã trải qua chuyện này nên y không muốn đến Cao Nguyên thêm lần nào nữa.

Nhiều người thấy mình có sức khỏe tốt có thể chống lại chứng sợ độ cao, nhưng thật ra chứng sợ độ cao này không liên quan đến thể lực cho lắm, một vài người thường xuyên vận động, có thể lực tốt đi nữa thì lúc đến Cao Nguyên vẫn bị hành chết lên chết xuống, vậy mà một người bình thường nhìn như ma cây, thế mà lúc đến Cao Nguyên lại không gặp phải bất kỳ vấn đề nào.

Nhưng cho dù thể lực có ra sao đi nữa, phàm là người Trung Nguyên đi đến Cao Nguyên, một khi đã thực hiện các vận động mạnh như chạy bộ, đều sẽ gặp phải chứng sợ độ cao.

Đánh giặc là một chuyện rất tốn thể lực, nếu vừa đánh được một nửa mà các nhân viên hộ tống đã bị chứng sợ độ cao hành, vậy là tiêu rồi.

Câu trả lời của Liêu Nguyên đã xác nhận suy đoán của Kim Phi.

Mặc dù cao độ của phi thuyền lúc đang bay chỉ có vài trăm mét, nhưng hiện tại Kim Phi vẫn chưa làm ra binh oxy và cabin kín khí, nhằm đối phó với những gì có thể xuất hiện khi chiến đấu ở môi trường trên cao, một trong những hạng mục huấn luyện hàng đầu của phi công là huấn luyện độ cao.

Phương pháp huấn luyện này, là ngồi trên một khinh khí cầu ở độ cao mấy ngàn mét, sau đó mặc quần áo bình thường thích nghỉ với môi trường trên cao.

Nhờ vào hạng mục huấn luyện này, sức chịu đựng của các phi công với chứng sợ độ cao này sẽ cao hơn.

Các nhân viên hộ tống không được huấn luyện ở hạng mục này, hơn một nửa đều xảy ra phản ứng sợ độ cao.

“Các nhân viên hộ tống không thông qua huấn luyện độ cao, tốc độ di chuyển trên cao nguyên của các ngươi lại quá nhanh, việc không thích nghỉ được và xuất hiện phản ứng sợ độ cao là chuyện thường tình.” Kim Phi hỏi: “Có thương vong gì không?”

“Không có chuyện đó, đa số các huynh đệ đều chỉ bị váng đầu, có vài huynh đệ bị nôn mửa, nếu không phải chạy quá nhanh, sẽ không có vấn đề quá lớn.” Liêu Nguyên trả lời.

“Mới đến Cao Nguyên sẽ bị vậy thôi.” Kim Phi gật đầu rồi nói tiếp: “Bộ lạc Hắc Hổ gấp gáp cử sứ giả đến đây thêm lần nữa, là do xuất hiện biến cố gì sao?”

“Đúng vậy.” Liêu Nguyên gật đầu nói: “Hai ngày trước khi bọn ta rời đi, thung lũng nơi bộ tộc Hắc Hổ ẩn náu đã bị khinh khí cầu của bộ tộc Thương Ưng phát hiện, sau đó ky binh được cử đến phong tỏa thung lũng và giết tất cả những người trong bộ lạc Hắc Hổ!

"Giết hết tất cả?" Kim Phi trợn mắt.

“Đúng vậy, ngoại trừ một vài người đã ra ngoài lúc ấy ra, toàn bộ già trẻ gái trai của bộ lạc Hắc Hổ đang ở trong thung lũng đều bị giết hết!”

Liêu Nguyên thở dài: "Hơn nữa thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, ta đã vào thung lũng ấy quan sát, gần như không có một thi thể nào còn hoàn chỉnh..."

“Bộ lạc Thương Ưng thật sự quá biến thái!” Kim Phi nghiến răng.

Mặc dù đã có vài àn sát hàng loạt dân trong thành vào thời phong kiến, nhưng nói chung, nếu không phải là lúc thực sự cần thiết, kẻ chiến thắng sẽ không mong muốn tàn sát cả thành, bởi vì dân số vào thời phong kiến rất ít, những người dân sống sót có thể trở thành nô lệ và làm việc.

Cho dù cả một thành đều bị tàn sát thì đó chỉ là một tình huống ngoại lệ, những trường hợp thảm sát hàng loạt này không có nhiều, nói chỉ đến việc giết hết không chừa người nào như này lại càng ít hơn.

Lý Địch và Nathan từng nói rằng, sau khi bộ lạc Thương Ưng tiêu diệt bộ lạc Gada xong, đã từng thực hiện cuộc thảm sát người Gada trên diện rộng, Kim Phi không ngờ rằng họ lại làm việc tương tự với bộ lạc Hắc Hổ.

“Đúng vậy, thủ đoạn của bộ lạc Thương Ưng quá tàn ác, ta đã từng đi theo. tiên sinh đánh những trận chiến ác liệt, cũng đã ra rất nhiều chiến trường, nhưng khi đi vào thung lũng đó, da đầu của ta tê dại cả lên, cảnh tượng đó y như lần đầu ra chiến trường vậy.”

Liêu Nguyên không kiềm được mà cảm khái: “Có lẽ bộ lạc Hắc Hổ quá tức giận, cũng quá gấp gáp nên mới cử một đoàn sứ giả khác trở về chúng ta, họ còn đưa Thất công chúa đến cùng nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK