Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng tại sao ngươi không nghĩ ra nó trước khi có người khác làm ra nó chứ?

Kim Phi đi vòng quanh khuôn mẫu một lúc, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, y mới đưa mọi người ra khỏi xưởng in.

Xưởng làm giấy ở ngay bên cạnh, chỉ cách đây mười phút đi bộ.

“Các nàng cảm thấy ngột ngạt thì có thể về trước."

Kim Phi quay đầu nhìn qua Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi.

Quá trình trong xưởng làm giấy phức tạp hơn nhiều, hơn nữa mùi vị cũng khá nồng.

“Trâm luôn nghĩ có thể làm giấy từ phế liệu như vỏ cây rơm rạ rất thần kỳ, cũng muốn đến xem từ lâu nhưng gần đây bận quá nên chưa có thời gian đến, bây giờ mới rảnh tới đây, dù thế nào cũng phải xem cho kỹ một chút."

Khi đến nơi đông người, Cửu công chúa lại tự gọi là trẫm. Trước đó Đại Khang đã có nghề làm giấy, nhưng yêu cầu về tài liệu rất khắt khe, chưa kể tới người dân bình thường, nhiều nhà giàu có cũng không được tùy tiện sử dụng.

Sau khi Kim Phi cải tiến cách làm giấy, lấy vỏ cây rơm rạ làm nguyên liệu chính, đã lập tức giảm được phí tổn một cách đáng kể.

Có thể ông Tam không hiểu ý nghĩa trong đó, nhưng Cửu công chúa là vua của một nước, lại quá hiểu rõ ý nghĩa của việc này.

Kim Phi không chỉ nói với Cửu công chúa một lần, là muốn phổ cập giáo dục cho toàn dân, muốn cho tất cả người dân Đại Khang có thể đọc được sách.

Tuy Cửu công chúa không nói rõ ràng nhưng cô ấy luôn cảm thấy đây là một nguyện vọng cao đẹp không thể thành hiện thực.

Nhưng bây giờ Cửu công chúa đã biết, suy nghĩ của Kim Phi cũng không hề hảo huyền.

Nếu xưởng làm giấy có thể làm ra giấy từ vỏ cây rơm rạ, thì chắc chắn có thể hạ giá giấy xuống mức thấp nhất có thể.

Cùng với việc in chữ rời, thì chuyện Kim Phi nói phổ cập giáo dục cho toàn dân đã đi hơn nữa chặng đường.

Nghĩ đến mỗi người dân Đại Khang đều biết chữ, Cửu công chúa đã phấn khích đến mức lòng bàn tay cũng run lên.

Càng có nhiều học, thì sẽ càng có nhiều nhân tài xuất hiện. KHÔ𝙉G Q𝑈Ả𝙉G CÁO, đọc 𝘵ru𝙮ện 𝘵ại == 𝑇rù𝒎 𝑇ru𝙮ện.Ⅴn ==

Mười hai mươi năm nữa, e là Đại Khang sẽ không còn thiếu nhân tài nữa.



Làm giấy là một quá trình vô cùng phức tạp, Kim Phi đã ở đó hơn hai giờ, cẩn thận kiểm tra toàn bộ quá trình, chỉ khi thấy không còn vấn đề gì nữa thì mới rời đi.

"Tiên sinh, bây giờ về sao?" Thiết Chùy hỏi. "Vẫn còn sớm, ta lại muốn đi xưởng thủy tỉnh xem một chút,'

Kim Phi ngẩng đầu nhìn màu trời, sau đó quay đầu hỏi Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi: "Hai nàng về hay đi cùng ta?”

Tường xưởng in ấn và xưởng làm giấy đều có lỗ lớn, thời tiết càng ngày càng lạnh, phải làm ra kính thủy tinh ra càng sớm càng tốt để bịt mấy cái lỗ kia lại.

“Cùng đi với chàng.” Cửu công chúa nói. Quan Hạ Nhi cũng gật đầu. “Vậy đi đến xưởng thủy tinh.”

“DạI” Thiết Chùy gật đầu, ra hiệu cho chiếc phi thuyền trên trời.

Phi thuyền lập tức chỉnh hướng, bay về phía đông.

Xưởng thủy tinh ở Trường Xà Câu, xưởng làm giấy ở làng Tây Nam, trước đây muốn đến xưởng làm giấy thì phải đi qua làng.

Nhưng hiện nay quy mô công nghiệp của làng Tây Hà đã khá lớn, đường trong làng ngày xưa đều là ngõ hẻm, hai xe ngựa không thể qua mặt nhau nên thường xuyên ùn tắc.

Để giải quyết vấn đề này, Kim Phi đã mở rộng đường trong làng khi dân làng đang xây nhà mới.

Ngoài ra, còn bắt chước quốc lộ ở kiếp trước, xây một con đường rộng hơn năm thước quanh làng để giải quyết triệt để vấn đề này.

Mấy người họ cưỡi ngựa chiến chạy như bay trên đường, khi đi ngang qua làng, Kim Phi đột nhiên dừng lại, chỉ vào cánh đồng lúa mì bên đường hỏi: “Đây là đất của ai?”

Gần đây Xuyên Thục cũng từng có mấy trận tuyết, hầu hết các cánh đồng ruộng lúa mì đều bị tuyết dày bao phủ, chỉ có cánh đồng lúa mì này là vẫn còn thấy ngọn, có vẻ như đang phát triển rất tốt.

“Tiên sinh, đây là ruộng thí nghiệm của Ngụy tiên sinh và Lão Đàm”

Quan Hạ Nhi chỉ vào một ngôi nhà tranh cách đó không xa nói: “Chàng xem kìa đó chẳng phải là Đàm đại nương sao?”

“Trời lạnh vậy, sao Đàm đại nương không ở trong làng mà ở đây làm gì?” Kim Phi buồn bực hỏi.

“Mảnh đất này là bảo bối của Lão Đàm, ông ấy sợ thú hoang phá hoại nên nhờ Đàm đại nương ở đây trông coi.” Quan Hạ Nhi nói.

“Nếu ông ấy thật sự quý trọng mảnh đất này, tại sao không tự tới trông coi?” Kim Phi không vui lắm.

Ngôi nhà tranh kia trông giống như một ngôi nhà tạm bợ, xung quanh lại không có gì thứ gì khác để che chăn nên hẳn là rất lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK