Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận chiến này, đám người Mã Văn Húc đánh thắng, nhưng đối với người phiên dịch mà nói, kết cục có lế càng thêm hỏng bét.

Vừa rồi anh ta chạy trốn tới ngọn núi nhỏ phương bắc, núp trên tàng cây thấy được toàn bộ quá trình giao chiến, mà cửa bến tàu bây giờ còn có mảng lớn thi thể cấm quân, những thứ đều chứng minh đám người Mã Văn Húc khiến nước K thương vong thảm trọng, cũng đồng nghĩa với việc hung hăng và vào mặt thổ ty nước K.

Một khi đám người Mã Văn Húc rời đi, rất có thể thổ ty sẽ trút lửa giận lên người mình.

Người phiên dịch nằm trên cây suy tư nửa ngày, ý thức được con đường, sống duy nhất của anh ta hiện giờ là đi theo đám người Mã Văn Húc cùng rời khỏi nước K, lúc này mới bắt đầu chạy về lần nữa, vết thương trên mặt bị thương khi chạy trở về.

Anh ta sợ Mã Văn Húc không đồng ý dẫn theo mình, người phiên dịch không đợi Mã Văn Húc trả lời, đã nói lần nữa: "Lão Mã, chỉ cần ngươi đồng ý đưa ta rời khỏi nước K, số hàng trong kho hàng của ta đều có thể cho các ngươi, coi như là vé tàu ta đi Đại Khang!”

Anh ta không chỉ là người phiên dịch, mà còn là một người bán hàng rong, trước đó có thuê một kho hàng nhỏ, hàng hóa bên trong không ít, có thể nói là tất cả tài sản mà anh ta góp nhặt được trong những năm màn trời chiếu đất này.

Nhưng mà bây giờ vì mạng sống, anh ta không để ý tới những thứ này nữa.

"Triệu đại ca nói gì vậy, chúng ta lấy hàng của ngươi làm cái gì?"

Mã Văn Húc cười vỗ bả vai người phiên dịch: "Lần này tới nước K, ngươi giúp chúng ta ơn lớn, nếu như ngươi muốn đi tới Đại Khang, ta đương nhiên hoan nghênh!"

Đây cũng không phải Mã Văn Húc nói lời xã giao, lúc vừa tới nước K, anh ta còn không nói được tiếng nước K, có thể nói là hai mắt đen thui, nếu không phải có người phiên dịch này, bọn họ cũng không thể tiến triển thuận lợi như vậy.

Hiện giờ người phiên dịch muốn đi Đại Khang, anh ta đương nhiên sẽ không từ chối.

Dù sao lần này cũng có nhiều thuyền lầu tới, trong khoang thuyền còn không ít chỗ trống, cho đối phương thêm một vị trí mà thôi.

"Đúng vậy lão Triệu, ngươi giúp chúng ta nhiều như thế, còn nói chuyện vé tàu không phải quá khách khí rồi sao?”

Lão Uông cũng ôm bả vai người phiên dịch.

"Vậy đa tạ các vị."

Người phiên dịch vái chào mấy người: "Sau này đến Đại Khang, còn mong các vị huynh đệ quan tâm nhiều hơn!"

"Ngươi là người chúng ta mang về người, đương nhiên phải chăm sóc!"

Lão Uông vỗ ngực nói: "Không dám nói quá, nhưng nếu có người dám ức hiếp ngươi bởi vì ngươi là người xứ khác, ngươi cứ nói với ta, lão Uông ta ra mặt thay ngươi!"

Nghe lão Uông nói như thế, người phiên dịch càng thêm yên tâm: "Vậy đa tạ các vị huynh đệ, sau này nếu có nơi nào các vị huynh đệ cần ta đi, cứ nói, lão Triệu ta dù lên núi đao xuống biển lửa, cũng làm tốt việc cho các vị huynh đệ!"

"Triệu đại ca nói quá khoa trương rồi, chúng ta sao có thể để ngươi lên núi đao xuống biển lửa."

Mã Văn Húc nói, đột nhiên ngừng một chút, rồi mới nói tiếp: "Nói đến giúp đỡ, thật sự có một chuyện muốn nhờ Triệu đại ca giúp một chút!"

Người phiên dịch nghe xong, trong lòng không khỏi lộp bộp.

Mình vừa rồi chỉ là nói hai câu khách khí, kết quả vừa nói xong, Mã Văn Húc: đã nói muốn nhờ anh ta hỗ trợ...

Cũng đã nói rồi, người phiên dịch chỉ có thể kiên trì hỏi: "Lão Mã, ngươi nói đi, chuyện gì?"

"Triệu đại ca, hàng trên bến tàu còn chưa đưa hết lên thuyền, tiếp theo chỉ sợ còn phải đi mời công nhân, các huynh đệ cũng muốn mua chút sợi bông về làm quần áo cho vợ con, thế nhưng Triệu đại ca cũng thấy đấy, chúng ta không tiện rời khỏi bến tàu, cho nên phải làm phiền Triệu đại ca một chuyến!" Mã Văn Húc giải thích.

Nghe thấy Mã Văn Húc chỉ nhờ anh ta giúp thuê người chuyển hàng, và mua một chút bông gì đó, người phiên dịch thở phào một hơi. Vừa rồi anh ta còn đang lo lắng Mã Văn Húc kêu anh ra làm chuyện gì nguy

hiểm đâu, xem ra là mình suy nghĩ nhiều rồi.

Công nhân trên bến tàu trước đó chính là anh ta ra mặt đi thuê, hiện giờ kêu anh ta ra mặt cũng rất bình thường, mấy người Mã Văn Húc quả thực không đi được, cũng không thích hợp rời khỏi bến tàu.

Mà hàng hóa của anh ta còn đang trong nhà kho, đây chính là của cải anh ta tích lũy nhiều năm, lúc đầu anh ta cũng định đi một chuyến, chuyển hàng hóa đến bến tàu.

Chỉ là có một việc khiến anh ta nghĩ mãi mà không rõ.

"Lão Mã, sợi bông mà ngươi vừa nói là cái gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK