Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con bé ngốc này, bản thân Kim Phi còn không đề cập tới chuyện nhận con gái nuôi, con thì hay rồi, còn ép trẫm ra lệnh giúp y!”

Mấy ngày nay Trần Cát bị Cửu công chúa răn dạy quở mảng không ít, bây giờ cuối cùng cũng tìm lại được vị trí của người làm cha

“Đúng là trong nhà có con gái lớn như quả bom nổ chậm, bình thường trông con thông minh lanh lợi như vậy, sao tới lúc này cũng hồ đồ luôn vậy?”

Trần Cát càng nói càng giận, chỉ vào mũi Cửu công chúa mắng mỏ liên tục.

Cửu công chúa cũng không phản bác, đợi ông ta mắng xong, mới mở miệng nói: “Phụ hoàng mắng đủ chưa? Nếu mảng đủ rồi thì nguôi giận, nghe con gái nói mấy câu nhé?”

“Con nói đi!" Trần Cát giận tới mức ngồi xuống ghế.

“Phụ hoàng, người nói xem nếu như không có Kim tiên sinh, Đại Khang bây giờ sế thành ra dáng vẻ gì?” Cửu công chúa hỏi

“Dáng vẻ gì?" Trần Cát sững sờ một chút. Trước nay ông ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

“Nếu như không có tiên sinh, thì không có trận thẳng lớn ở Thanh Thủy Cốc, cũng sẽ không có chiến thẳng ở dốc Đại Mãng, mối nguy Đông Man hôm nay cũng sẽ không được giải quyết dễ dàng như vậy!”

Cửu công chúa tự nói: “Phụ hoàng, với thực lực quốc gia của Đại Khang bây giờ, nếu lại bị Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên vơ vét một lần, người nghĩ Đại Khang sẽ là có dáng vẻ thế nào?

Phụ hoàng, nếu không có Kim tiên sinh, Đại Khang sẽ vô cùng khó khăn, thậm chí sớm đã có dân loạn khắp nơi, khói lửa mọi chỗ rồi!"

Trần Cát mở miệng, nhưng không nói ra lời được.

Mặc dù rất bực dọc, nhưng không thể không thừa nhận, lời Cửu công chúa nói là sự thật.

Trần Cát cuối cùng cũng ý thức được, thì ra Kim Phi quan trọng như vậy.

Nếu như không có Kim Phí ngăn chặn Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên thì Đại Khang sẽ không chỉ bị cướp bóc, mà sau đó còn phải chỉ trả khoản bồi thường đắt đỏ cho đối phương.

Số tiền này từ đâu mà ra? Chỉ có thể tìm người dân để đòi thôi.

Người dân không gánh vác rồi, tạo phải là điều tất nhiên.

“Trâm biết Kim Phi có công với Đại Khang, trẫm có thể khen thưởng cho y, đồng ruộng phì nhiêu, vàng bạc, quan tước, chỉ cần y đồng ý, trầm đều có thể cho y”

Trần Cát phản bác nói: “Nhưng con đường đường là công chúa, chẳng lẽ thật sự muốn chà đạp bản thân, đi làm thiếp cho y à? Hoàng thất không cần mặt mũi nữa sao?”

“Mặt mũi của hoàng thất tư?” Cửu công chúa tự tỉ cười khổ một tiếng, tiếp tục nói: "Phụ hoàng, nếu không có Kim tiên sinh, người nói xem bây giờ con gái sẽ có dáng vẻ gï?”

Mặt Trần Cát tối sầm ngay tức khắc.

Trước đó Cửu công chúa phải đi Thổ Phiên hòa thân, nếu không có Kim Phi, sợ là cô ấy đã sớm tới Thổ Phiên rồi.

Với sự coi thường của Thổ Phiên với Đại Khang, Cửu công chúa ở Thổ Phiên sẽ gặp cảnh gì, không nói cũng hiểu

“Phụ hoàng, ở đây không có người thứ ba, con gái có lời muốn nói thẳng.”

Cửu công chúa lại hỏi: “Con gái hỏi người một vấn đề nữa, chắc người đã nhìn ra, Kim tiên sinh không cầu danh lợi, người nói xem vì sao ngài ấy muốn tới cứu giá, vì sao phải chống lại Đông Man trong tình hình chuẩn bị cực kì không đầy đủ?”

Tiếng Cửu công chúa vừa dút, mắt Trần Cát lập tức trợn tròn xoel

Lúc đó ông ta mới nhớ ra, lần này Kim Phi tới kinh, không phải vì cứu giá, cũng không phải là tới chống lại Đông Man, mà là tới tìm Cửu công chúa, chỉ là đúng lúc gặp phải cảnh Thái tử bức vua nhường ngôi và người Đông Man xâm lược thôi.

Nếu là trước đây, cho dù Trần Cát biết trước mục đích của Kim Phí, cũng sẽ không coi trọng,

Suy cho cùng thì kinh thành là thành trì to lớn mạnh mế. nhất thiên hạ, có cấm quân tinh nhuệ nhất Đại Khang trấn giữ, ngoài thành còn có Tả Kiêu Vệ, ông ta hoàn toàn không sợ Kim Phi gây chuyện.

Nhưng mấy ngày nay sau khi chứng kiến được sức chiến đấu của nhân viên hộ tống và khinh khí cầu, Trần Cát cũng không dám nghĩ như vậy nữa.

Tường thành của kinh thành có cao hơn nữa, có thế chặn được ngàn quân vạn mã của người Đông Man, nhưng. tuyệt đối không ngăn được Kim Phi

Kim Phi mà muốn tiêu diệt ông ta thì dễ như trở bàn tay.

Nghĩ rõ những điều này, sau lưng Trần Cát đột nhiên toát mồ hôi lạnh.

Trong lòng ông ta không khỏi nảy sinh ý nghĩ giết người diệt khẩu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK