Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tú tài gặp phải nhà binh, có lý cũng không nói lại được. Huống hồ đám quan lại này còn vô lý như vậy?

Thấy nhân viên hộ tống thật sự sẽ ra tay đánh người, đám quan lại này biết điều hẳn, ngoan ngoãn đứng về vị trí.

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Kim Phi nói thầm một tiếng, đi đến trước mặt Cửu công chúa hỏi: “Không sao chứ?”

“Không sao/' Cửu công chúa läc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Cát.

“Kim Phi, nhốt bọn chúng vào viện Khu Mật cho trẫm, kẻ nào chống đối thì ngươi cứ xử lý! Tân Trấn, ngươi phối hợp với Kim Phi, ai quấy rối thì để Cục tình báo tra xét kẻ đó!”

Trần Cát phát hỏa với đám văn võ bá quan ồn ào, cũng chẳng có tâm trạng bàn chuyện khác, ông ta dẫn theo Ngân Tước rời đi từ cửa hông.

“Hản chính là Kim Phi!”

“Quả nhiên là kẻ điên!”

Vừa rồi văn võ bá quan ngờ vực Kim Phi là ai, bây giờ nghe. Trần Cát gọi tên Kim Phi thì mới biết được thân phận của y.

Lại nhìn về phía Kim Phi, ánh mắt đám quan lại cũng thay. đổi hẳn.

Người có tên, cây có bóng.

Cả triều đình Đại Khang có ai không biết Kim Phi là kẻ điên đâu?

Hành động vừa rồi cũng chính là bãng chứng cho điều này.

Nếu không phải là kẻ điên, ai dám làm trò ngay trước mặt Hoàng đế, ẩu đả với mệnh quan triều đình ở điện Hoằng Đức chứ?

Huống chỉ vừa rồi Kim Phi còn bắn một phát súng, bấy giờ trong đại điện còn sặc mùi thuốc súng.

“Các vị, lời bệ hạ vừa nói chắc là các ngươi đều nghe thấy rồi nhỉ?”

Kim Phi nhìn văn võ bá quan, cười khẩy nói: “Ngoan ngoãấn đến viện Khu Mật đi, đừng chờ người của ta đánh, các vị thân thể yếu ớt quý giá, bị thương sẽ không hay.

“Bảo lão phu đi viện Khu Mật cũng được, nhưng lão phu muốn nói một tiếng với người trong nhà, tránh để người nhà sốt ruột!”

Một ông già đầu tóc bạc phơ mở miệng nói.

“Ông nghĩ cái gì đấy hả?”

Kim Phi liếc mắt nhìn ông già như đang nhìn một thăng ngốc: “Ông chắc cũng biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì đúng không? Thái tử tấn công hoàng cung, ý đồ soán vị! Hiện giờ bệ hạ muốn tra ra đồng mưu, đồng lõa của Thái tử, ông truyền lời cho người nhà, là bảo người nhà tiêu hủy chứng cứ hay sao?”

“Kim Phi, ngươi đừng ngậm máu phun người!”

Ông già nghe vậy, giậm chân quát mắng.

“Là ta ngậm máu phun người, hay là ông có tật giật mình, chờ điều tra ra kết quả là biết ngay!”

Kim Phi quay đầu nhìn về phía Tần Trấn: “Tân đô thống, ta cảm thấy người này cực kỳ khả nghi, kiến nghị Cục tình báo điều tra ông ta trước!”

“Được!” Tân Trấn phối hợp gật đầu.

Ông già vừa nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Các quan viên khác đang định nói lý với Kim Phi cũng mau chóng gạt suy nghĩ này đi.

“Ông đã nhắc nhở ta/ Kim Phi lại nhìn về phía Tào Đông: “Ngươi theo dõi bọn họ sát sao cho ta, tất cả mọi người tuyệt đối không được truyền ra bất cứ tin tức gì, đã hiểu chưa?”

“Rõ!” Tào Đông nhanh nhẹn gật đầu. “Dẫn bọn họ đến viện Khu Mật đi.”

Kim Phi xua tay, Tào Đông lập tức chỉ huy nhân viên hộ tống, áp giải văn võ bá quan đi về hướng viện Khu Mật bên cạnh điện Hoằng Đức.

“Tiên sinh, may mà ngài đến đây, bằng không hôm nay sẽ rối loạn hết cả.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK