Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có thể nói ở một mức độ nào đó anh ta là đại diện đối ngoại của Kim Phi.

Lý Địch là nô lệ quay về từ Đảng Hạng, nhưng có thể đến gần Trần Văn Viễn, điều này khiến cho Kim Phi rất bất ngờ.

Không chỉ có Kim Phi bất ngờ, mà Lý Địch gặp Kim Phi ở đây, cũng hơi ngạc nhiên.

Song cậu bé rất nhanh đã điều chỉnh xong, khom người chào Kim Phi: "Chào Kim tiên sinhl”

Sau đó, cậu bé lấy từ trong ngực ra một tờ bản thảo, dùng hai tay dâng lên trước mặt Trần Văn Viễn: “Trần tiên sinh, đây là hình vẽ mà ngài cần, bọn ta đã khắc và in ra, ngài xem thử có được hay không, nếu không được thì bọn ta sửa lại”

Trần Văn Viễn nhận lấy tờ bản thảo rồi xem một hồi, gật đầu nói: “Tốt lắm, có thể thu xếp in ấn luôn.”

“Vâng!” Lý Địch cúi đầu chào Kim Phi, rồi rời khỏi văn phòng.

“Tiên sinh, đứa bé này rất có linh tính, kỹ năng chạm khäc cũng thuộc hàng đỉnh cao, ta cảm thấy đây là một nhân tài, nên đã nhờ Hàn đại ca kiểm tra lý lịch của cậu bé, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới để nó ở lại.”

Trần Văn Viễn cũng không hoàn toàn là con mọt sách, vừa rồi anh ta thấy sắc mặt Kim Phi không đúng, đại khái đoán được mối bận tâm của Kim Phi.

Anh ta vội giải thích: “Tiên sinh yên tâm, ta chỉ cho nó phụ trách vẽ sách cho trẻ nhỏ, còn bản thảo thì không được phép động vào.”

Dù sao sách giáo khoa tiểu học là dành cho trẻ em mới vào trường, để nâng cao hứng thú học tập của mấy đứa nhỏ, Kim Phi quyết định bổ sung thêm ít hình ảnh minh họa nhỏ vào sách giáo khoa.

“Tuy là tranh vẽ của trẻ con nhưng cũng không phải trò đùa, càng không nên khinh thường!”

Kim Phi nhắc nhở: “Nói với xưởng in ấn, mỗi cuốn sách giáo khoa đều phải được ta ký tên đóng dấu mới có thể in!”

Bây giờ còn rất nhiều người dân chưa đủ ăn đủ mặc, Kim Phi hao phí sức người và sức của để phổ cập giáo dục như vậy, là để người dân mau thoát khỏi cái nghèo, cái đói rét.

Vì thế y không thể dung thứ cho những cuốn sách giáo. khoa do y biên soạn trở thành tài liệu độc hại, càng không thể tha thứ cho một số kẻ có tham vọng làm những điều xấu xa trong giáo dục, đầu độc trẻ em Đại Khang!

Theo quan điểm của Kim Phi, trẻ nhỏ là tương lai!

Đầu độc trẻ nhỏ là lật đổ Đại Khang mới, phải dùng những biện pháp nghiêm khäc nhất để đánh, không được khoan nhượng!

“Vâng!” Trần Văn Viễn thấy Kim Phi rất coi trọng tài liệu giảng dạy, lập tức trở nên nghiêm túc: “Ta sẽ thông báo cho. xưởng in ấn!”

Kim Phi cầm bản thảo trên bàn.

Có một đoạn Tam tự kinh được in trên bản thảo, bên trái có một hình vẽ to bằng khối mạt chược, nội dung là hai đứa trẻ đang giúp cha gánh củi.

Bức tranh được vẽ theo lối thuỷ mặc thời phong kiến, các nhân vật được phác họa bằng những đường nét đơn giản, chỉ là vài nét thô, không có nét mặt hay biểu cảm, cảnh vật xung quanh cũng là cảnh quan bình thường.

Nhìn một lúc lâu không phát hiện ra vấn đề gì, Kim Phi mới đặt bản thảo xuống.

“Tiên sinh, hay là điều tra lại lý lịch của Lý Địch nhé?” Trần Văn Viễn thấy xung quanh không có người, thấp giọng hỏi.

Sau khi suy nghĩ, Kim Phi lắc đầu nói: “Lão Hàn đã điều tra rồi, thì cứ dùng đi.”

Y tin tưởng năng lực của Hàn Phong, nếu Hàn Phong cảm thấy Lý Địch không có vấn đề, mà y đuổi Lý Địch đi, ngược lại sẽ không hay.

Triệu Nhạc bước từ trong phòng ra, Trần Văn Viễn cười hỏi: “Ngài có hài lòng với nơi này không? Nếu có chỗ nào không hài lòng thì cứ nói, ta sẽ cho người đến đổi!”

“Cực kỳ hài lòng!”

Triệu Nhạc gật đầu.

Điều kiện sống ở đây tốt hơn Kim Xuyên rất nhiều.

“Vậy thì bản thảo của trang quân sự, nhờ cả vào ông Triệu rồi!"

“Nên làm mà, nên làm mài!” Triệu Nhạc khoát tay: “Kim tiên sinh, Trần tiên sinh đều không ghét bỏ ta, là vinh dự của ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK