------
CHƯƠNG 115 - Đế Vương thế giới ngầm (5)
Dưới ánh đèn đường, cái bóng của người ta bị kéo dài ra.
Đường Hoan nắm tay Túc Ảnh, trong thời tiết lạnh đến thấu xương, máu trên tay cậu như sắp đóng băng đến nơi. Nhưng, cậu là người cô tự dắt tay nên dù có quỳ thì cô cũng phải dắt về tới nhà.
Nguyên chủ là một người mù đánh đàn trong nhà hàng, dùng đàn cổ gảy một khúc "cao sơn lưu thủy" không phải việc khó đối với cô ấy. Chính vì kỹ năng không tồi nên nhà hàng trả lương cho cô ấy khá cao, nơi ở cũng không quá sập xệ, là một căn hộ dành cho người độc thân ở chung cư, trang trí rất có không khí gia đình.
"Chắc em bị thương ở rất nhiều chỗ, rửa sạch vết trước thương đi, chị lấy hòm thuốc cho em." - Sau khi sờ soạng bưng ra một chậu nước ấm và khăn sạch cho Túc Ảnh, Đường Hoan xoay người rời đi.
May mà bản năng của nguyên chủ vẫn còn nên Đường Hoan không đến mức ngã ngay trong nhà mình.
Nhìn động tác chậm rì rì như ốc sên của cô, Túc ảnh thầm xì một tiếng, bị mù, sống gian nan như vậy, nếu là cậu, cậu thà chết còn hơn!
Nhận được hòm thuốc, Túc Ảnh bắt đầu tự bôi thuốc lên vết thương của mình. Chẳng chút để ý, cậu cởi quần, trên đùi cậu chi chít những vết thương do dao và roi gây ra, mới cũ đan xen, nhìn cực kỳ ghê người.
Sau khi bận bịu xong, Đường Hoan ngồi xuống, thương lượng với Túc Ảnh: "Chị mua em về vì chị là người lẻ loi một mình, không có người thân bên cạnh. Về sau chị chính là chị gái của em, sẽ đưa em đi học, chúng ta sống nương tựa vào nhau, em thấy thế nào?"
Nếu cứ dựa theo phát triển của cốt truyện, Đường Hoan nghĩ, có khi boss phản diện sẽ trở thành một con quái vật ác độc, máu lạnh, không có tình người[1] mất. Đến lúc ấy, cậu điên lên thì sao cô chống đỡ được. Vì vậy, cô chỉ hy vọng có thể vặn cậu về đúng hướng một chút.
Chị gái?
A, Túc Ảnh cười mỉa mai.
Người phụ nữ này không chỉ bị mù mà đầu còn có vấn đề.
Nương tựa vào nhau?
Cậu cần nương tựa vào ai?
Con người đều dối trá, luôn miệng nói nương tựa vào nhau nhưng sớm muộn gì cũng có ngày đâm sau lưng nhau!
Tự lau người, bôi thuốc xong, từng cơn buồn ngủ bắt đầu đánh úp Túc Ảnh. Lâu lắm rồi chưa được ở một nơi thoải mái như vậy nên cậu đã mặc kệ Đường Hoan, để cô lẩm bẩm một mình mà nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.
Một lúc sau cũng không thấy có người đáp lời, Đường Hoan thầm mắng một tiếng "gấu con"[2], cuối cùng thì vẫn chỉ là một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, đúng vào thời kỳ trung nhị bệnh, không biết giữ mặt mũi cho người khác gì cả.
[1]lục thân không nhận: ác độc, máu lạnh, không có tình người, đến người nhà, người thân cũng chẳng quan tâm.
[1]Hùng hài tử: gấu con = trẻ trâu của mình.
*
* *
Ngày hôm sau, trước khi đi làm, Đường Hoan đã cố ý chuẩn bị cơm sáng cho Túc Ảnh, hơn nữa còn để tiền và viết một tờ giấy nhắn cho cậu, dặn cậu tự đi mua vài bộ quần áo vừa người.
Kết quả, buổi tối về nhà, trong nhà không hề có ai.
Ban đầu, Đường Hoan còn tưởng tên gấu con này đi chơi không để ý giờ giấc, nhưng sau khi sờ soạng một vòng quanh nhà, cô mới phát hiện điều bất thường......
Mẹ nó!?
Vì sao cô cứ có cảm giác nhà cửa thiếu mất nhiều đồ nhỉ?
Trong lòng dấy lên dự cảm không lành, vì thế Đường Hoan bắt đầu lục tung nhà lên, chuyên tìm những nơi để đồ quý giá.
Thế mà....
Tất cả đều mất hút!!!
Đường Hoan gần như là nổ tung: "Thằng nhóc này dám trộm hết đồ vật đáng giá của tôi, mẹ nó, tôi dùng năm mươi nghìn mua về một con sói mắt trắng, cậu ta còn là người không hả?
[Ta đã nói với cô rồi, thế giới này cực kỳ tối tăm, u ám, cô không đề cao cảnh giác, giờ còn trách ai?] - Hệ thống rác rưởi cười trên nỗi đau của người khác.
"Nhưng cậu ta xuống tay quá vô tình!"
Quả thật là không có đạo đức!
Mặc dù tức giận, Đường Hoan vẫn khắc chế bản thân, nỗ lực mỉm cười.
Tên khốn kiếp này, cậu lấy oán báo ân như vậy, chờ đến lúc ông đây tóm được cậu, ông đây sẽ ngược chết cậu.