"Thì ra là Kha Hạo Vũ, muộn thế này rồi, em vẫn nên về sớm đi, chị sẽ không mời em vào nhà nữa, sợ cha mẹ em lo lắng."
Đường Hoan nắm tay Túc Ảnh, kéo cậu vào nhà, sau đó đóng cửa lại......
Đóng lại.
Đóng lại?
Kha Hạo Vũ đần người trong phút chốc.
Sau đó, hắn đứng đối diện với cánh cửa, trên mặt hắn, ngay cả nụ cười cứng đờ cũng không còn, biểu cảm trở nên âm trầm.
Người phụ nữ này thật không biết cách đối nhân xử thế.
Hắn đã tới tận cửa mà một cốc nước cũng không cho, còn trực tiếp đuổi hắn về nhà!?
Cách đãi khách kiểu quái gì thế này!
(Không phải wattpad @DiepHoLy đăng truyện thì đều là trộm cắp)
*
* *
Sau khi vào nhà.
Thiếu niên thường ngày cứ như một con báo nhỏ hoang dã lại để Đường Hoan nắm tay, kéo vào phòng khách và ngoan ngoãn ngồi xuống, có lẽ cơ thể cậu đã quá mệt mỏi, tâm lý cũng tới giới hạn rồi. Trời xanh bất công, người ta sớm muộn gì cũng vì khó khăn vượt sức chịu đựng mà đánh mất ý chí chiến đấu, trở thành một đống bùn nhão rơi xuống đất, chẳng muốn tiếp tục bò dậy nữa.
"Có phải bên ngoài em bị người ta bắt nạt không?" - Vươn tay sờ sờ khuôn mặt Túc Ảnh, Đường Hoan dịu dàng hỏi.
Túc Ảnh vẫn không nói lời nào, ngồi trên sô pha, đầu đặt lên hõm vai Đường Hoan.
Đường Hoan cũng không tiếp tục hỏi nữa, cô nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, lầm bầm lầu bầu: "Nếu bên ngoài có người bắt nạt thì nói cho chị, chị sẽ giúp em đánh trả, đừng im lặng chịu đựng một mình, hiểu không?"
Nuôi một đứa trẻ thật sự không dễ dàng, sau khi trao đi tình cảm chân thành sẽ chẳng tự chủ được mà nhọc lòng vì cậu.
"Nếu có ai nói gì khó nghe cũng đừng để trong lòng, Tiểu Ảnh nhà chúng ta tương lai sẽ trở thành người thành đạt, không cần đấu võ miệng với những kẻ đó, hiểu không?"
Nhìn đi, không chỉ nhọc lòng về việc học, lo lắng cho sức khỏe, còn phải bận tâm cả về vấn đề tâm lý nữa, Đường Hoan vừa nói, vừa bất giác vươn "móng vuốt ác ma", sờ lên đầu Túc Ảnh.
Tóc cậu hơi xoăn, giống như lông tơ của con thú nhỏ nào đó, cực kỳ mềm mại, sờ vào vô cùng thoải mái.
Là một mao nhung khống[1], Đường Hoan thật sự nhịn không được, dùng móng vuốt biến đầu Túc Ảnh thành ổ gà. Một lúc lâu sau, cuối cùng Túc Ảnh cũng rời khỏi hõm vai Đường Hoan, ngẩng đầu, lạnh lùng lên tiếng: "Cô cho rằng nói nhiều như vậy là có thể che dấu việc cô vò loạn tóc tôi?"
Đường Hoan: "......" Xấu hổ thu tay, sau đó cười gượng hai tiếng.
"Chị là chị của em, sờ tóc em thì đã sao! Em vừa khóc trên vai chị, chị còn chưa nói gì đâu, vậy mà em còn so đo việc nhỏ nhặt này!" - Con gấu nhỏ, thật sự là một con gấu nhỏ!
Túc Ảnh lập tức phản bác: "Tôi không khóc!"
"Có gì phải chối chứ, chị em cũng đâu cười em!" - Túc Ảnh "trẩu"[2], Đường Hoan cũng không hơn được bao nhiêu, biết nam thiếu niên rất để ý việc bị người ta nói mình khóc nhè mà cô còn "trẩu" đến mức bôi nhọ cậu như vậy.
"Tôi nói, tôi không khóc!" - Túc Ảnh nhấn mạnh lần thứ hai.
Đường Hoan nhún vai, thuận theo: "Được rồi, được rồi, em không khóc."
Giọng điệu qua loa lấy lệ cứ như muốn thông báo với Túc Ảnh rằng: thật ra tôi chỉ muốn giữ mặt mũi cho cậu nên mới miễn cưỡng nói vậy thôi.
Túc Ảnh gần như là tức đến mức dậm chân.
[1]mao nhung khống: người cuồng lông tơ mềm mại trên người các con vật có lông.
[2]trẩu: viết tắt của trẻ trâu, trẻ trâu đọc ngược là trẩu tre. Ở đây tác giả hùng (熊: con gấu) trong hùng hài tử (con gấu nhỏ), hùng hài tử = trẻ trâu của mình, nên Diệp mỗ quyết định dùng "trẩu" trong hoàn cảnh này.