“Không ngờ kẻ bị nhiễm virus bán thành phẩm sẽ biến thành một loại sinh vật càng thêm khủng bố?” - Lăng Trầm bổ sung hoàn chỉnh câu nói dang dở của giáo sư Mạc.
“Trò… sao trò biết?” - Giáo sư Mạc hoảng sợ.
“Bởi vì tôi gặp bọn chúng rồi.”
Nếu anh đoán không sai thì sau khi bị cảm nhiễm virus bán thành phẩm, người ta sẽ biến thành con quái vật cơ thể máu me be bét mà bọn đã đụng phải - Licker!
Lần trước gặp, Lăng Trầm chỉ suy đoán, còn lúc này, suy đoán của anh đã được chứng thực.
Xác sống không có cảm giác đau, nhưng khi ấy, Hoan Hoan lại cực kỳ đau đớn, lý do là vì trong cơ thể Licker có chứa virus liệt tính, tương khắc với virus xác sống.
Virus liệt tính[1] chữa trị, virus xác sống phá hủy.
Hai loại virus đối đầu với nhau tất sẽ gây ra cảm giác cực kỳ đau đớn.
[1]烈性(liệt tính): có tính chất ác liệt/mãnh liệt → liệt tính virus(烈性病毒): virus có tính chất ác liệt, cách tác giả gọi loại virus bán thành phẩm của Lăng Trầm.
“Lăng Trầm, trò xem… giờ phải làm gì?” - Giáo sư Mạc hoàn toàn dựa dẫm vào người học sinh thiên tài này của mình.
Đôi mắt trầm lặng nhìn lướt qua giáo sư Mạc, thấy lão không dám nhìn thẳng vào mình, Lăng Trầm mở miệng: “Nói hết toàn bộ sự việc cho tôi, bao gồm cả mệnh lệnh của vị ‘nhân vật lớn’ kia, đừng giấu diếm, nếu không, tự chịu trách nhiệm.”
Giáo sư Mạc không được vui vẻ cho lắm nhưng vì còn phải dựa vào Lăng Trầm nên lão chỉ có thể nén giận. Nếu không cần dựa vào anh, làm gì có chuyện lão để anh tỏ vẻ cao cao tại thượng trước mặt lão như vậy.
“Vị kia lệnh cho chúng ta tiếp tục tiến hành nghiên cứu.”
“Tiếp tục nghiên cứu?” - Lăng Trầm nhíu mày, anh chưa kịp phản ứng lại ý tứ trong câu nói của giáo sư Mạc.
“Vị kia cảm thấy xác sống không chết chứng tỏ ý tưởng ban đầu của chúng ta đã đúng, chỉ cần nghiên cứu sâu hơn, tìm ra phương pháp giúp linh hồn vẫn giữ được lý trí khi đã hóa thành xác sống, sau đó, tiến hoá dần lên, chắc chắn sẽ tạo ra thân xác bất tử. Hơn nữa, xác sống không ngừng tiến hóa, chỉ số thông minh càng ngày càng tăng, việc này cũng là một bằng chứng chứng minh luận điểm ban đầu của chúng ta. Cho nên, vị kia muốn chúng ta tiếp tục nghiên cứu, đồng thời để ý xem bên trong đàn xác sống có xác sống cấp cao nào còn giữ được ý thức không.”
Lăng Trầm cười khẩy: “Vị ‘nhân vật lớn’ kia đúng là không sợ chết.” Tình hình đã thành ra nông nỗi này rồi mà vẫn muốn trường sinh bất tử.
“À, vị kia còn yêu cầu chúng ta nghiên cứu cả thuốc chữa virus xác sống.” - Giáo sư Mạc vội vàng bổ sung. Dù sao thì nếu toàn thế giới chỉ có xác sống cấp thấp, trường sinh bất lão cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, lúc đó, vị kia lấy ai nghe lệnh mình chứ.
Lăng Trầm lạnh nhạt gật đầu.
Muốn quá nhiều thứ, lòng tham không đáy.
Anh không có hứng thú với việc giúp bất cứ kẻ nào trường sinh bất lão, thứ duy nhất khiến anh để ý là được viện trợ đầy đủ khi làm thí nghiệm mà thôi. Sống chết của người khác, chẳng liên quan gì tới anh. Là xác sống hay là nhân loại cũng chẳng liên quan gì tới anh.
*
* *
Khi Lăng Trầm về tới chung cư, xác sống Hoan đã “get” được “skill” mới.
Ghê gớm thật! Chẳng biết cô lấy đâu ra hạt dưa ngũ vị, ngồi cắn vô cùng nghiêm túc, vỏ hạt dưa đã chất đầy thành đống.
Cô cực kỳ kiên trì. Tuy rằng rất khó để tay hoạt động theo ý muốn, công việc tinh tế như cắn hạt dưa cũng chẳng dễ làm, nhưng cô vẫn quyết tâm ngồi cắn hạt dưa...