Hiên Viên Võ đã sớm dọn dẹp sạch sẽ địch quốc quấy nhiễu biên cương nhưng anh không hề báo cáo lên trên mà bắt đầu cắm rễ tại biên cương.
Vừa làm là kéo dài tận ba năm.
Anh biết tiểu Quận chúa không muốn anh về, cô không thích nhìn thấy anh. Cô muốn báo thù, muốn xóa sổ giang sơn của Cố gia, vậy anh sẽ thay cô hoàn thành điều đó!
Nếu thay cô thực hiện ước nguyện có thể làm dịu mối quan hệ của hai người, anh đeo trên lưng danh loạn thần tặc tử thì đã sao?
…
Bốn năm trước, Đường Hoan luyện Thái Cực quyền.
Ba năm này, cô lại tập gõ mõ.
Ngày trước đánh Thái Cực quyền đến trình độ hô mưa gọi gió, bây giờ mõ cũng được cô gõ theo nhiều kiểu cực kỳ đa dạng.
Hệ thống đã hoàn toàn mất hy vọng với ký chủ rắc rưởi của mình. Tuổi thọ của cô vốn đã ngắn, không có nhiều thời gian ở chung với boss phản diện, vậy mà cô còn làm gì đó khiến boss phản diện phải tới biên quan những ba bốn năm, quả thật quá tổn thọ!
[ Cô còn nhớ nhiệm vụ của mình là gì không? ] - Lòng đớn đau, biết vậy lúc trước nó nên lập trình quy tắc thành: không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị mạt sát.
“Nhớ rõ nha.” - Đường hoan vui vẻ thả mõ xuống, bắt đầu thêu túi thơm.
Qua nhiều năm rèn luyện, kỹ thuật thêu thùa của Đường Hoan đã tiến bộ vượt bậc, trước kia cô thêu uyên ương thậm chí còn không giống vịt, ít ra thì bây giờ còn na ná vịt một chút.
[ Cô thì nhớ cái quái gì, cô nghĩ lại xem đã bao lâu rồi cô không gặp Hiên Viên Võ? ] - Lòng đớn đau, vì sao ngày trước nó lại trói định với con người rác rưởi này chứ!
“Nếu tình cảm đã bền lâu thì cần gì phải thấy nhau sớm chiều.” - Đường Hoan nghiêm túc nói vớ nói vẩn một cách hùng hồn.
[ Ta cầu xin cô đấy, cô đừng gây chuyện nữa! Nhiệm vụ chi nhánh còn chưa được kích phát kia kìa! ]
Hệ thống rác rưởi suy sụp mất, ở vị diện này, sau khi vợ chồng thụy Vương qua đời, ký chủ của nó cũng “băng”[1] một cách triệt để luôn. Nếu còn tiếp tục như vậy thì có khi nó sẽ bị suy nhược thần kinh mất!
Đường Hoan nghiêm túc sửa lời hệ thống: “Cậu đừng nói lung tung. Tôi là ai chứ? Tôi là một người vô cùng đứng đắn đấy!”
[ …… ]
Mọe nó, ký chủ kiểu này, nó không đỡ nổi!
Tức đến mức rớt mạng rồiiiiiii!
Sau khi Thống Rác Rưởi đã hoàn toàn ngậm miệng, Đường Hoan cúi đầu, chầm chậm xe chỉ luồn kim.
Ánh sáng trong mắt cô chợt lóe rồi chợt tắt.
Thật ra, cô là người cực kỳ hẹp hòi.
Mắng cô, đánh cô cũng chẳng sao, nhưng, không thể chỉ vì cô dễ bắt nạt mà dồn cô đến đường cùng!
Cô không so đo là vì cô lười phải so đo, dù sao thì cuộc sống đã đủ gian nan rồi, sao còn phải lãng phí thời gian để tính toán chi li từng chút một cơ chứ.
Chỉ là, vẫn có người cố tình, à không, có “thống” cố tình… thấy cô không thèm chấp thì tùy ý làm bậy.
…
Hiên Viên Võ đang chờ thời cơ nên mới ở mãi tại biên cương như vậy.
Đường Hoan lờ mờ đoán được anh đang chờ đương kim bệ hạ hoàn toàn suy sụp, bệnh tình nguy kịch, bởi nếu muốn “gây chuyện”, người ta thường sẽ chọn lúc triều đại thay đổi, khi đó tình hình vô cùng bất ổn, thích hợp để “gây chuyện” nhất.
Năm đó, sau khi Thụy Vương và Thụy Vương phi tuẫn tình, nguyên khí[2] của Cố Sơn Vân bị tổn thương một cách nặng nề.
Đường Hoan không hiểu, rõ ràng ông ta chỉ là một kẻ cặn bã vậy mà còn có thể đau đớn vì tình, than ngày, than đêm, gây thương tổn cho chính mình như vậy.
Nói ngắn gọn thì long thể của ông ta bị tổn thương một cách nặng nề.
Đường Hoan vẫn luôn chờ ông ta hoàn toàn suy sụp nhưng ông ta lại có thể chống đỡ tận ba năm mới ngã hẳn, có thể nói, ông ta đã rất kiên cường.
[1]băng: tan vỡ, sụp đổ, đổ nát,....
[2]nguyên khí: hay sinh khí nằm ở hạ tiêu, giữa hai quả thận, rất quan trọng hay còn được gọi là gốc cơ bản của các loại khí khác. Nguyên khí đi đến cơ quan nào trong cơ thể thì lập tức hình thành khí của cơ quan đó để thúc đẩy quá trình khí hóa của từng bộ phận góp phần vào quá trình khí hóa khắp toàn thân. Vì vậy Nguyên khí còn gọi là sự sống, là gốc rễ của con ngườ