Vốn bị hoảng sợ và cảm lạnh, lại quỳ quá lâu, còn kích động như vậy nên Đường Hoan suýt nữa thì không chống đỡ được, trực tiếp ngã vào lòng Hiên Viên Võ, vừa ho khan, vừa thở gấp.
Thụy Vương tức đến mức cả người run rẩy.
Hay cho lão thất phu Trung Dũng Hầu, ta chỉ có một cô con gái yêu kiều, thế mà lão lại để mặc cho thằng con ngốc nghếch của mình tới hại đời con bé!
Hiên Viên Võ không ngờ cô lại mặc kệ thanh danh của mình, nói rằng đã tự đính ước với anh, càng không ngờ, cô lại hành động kiên quyết như thế.
Cô dựa vào lòng anh, ho khan không ngừng.
Anh chỉ có thể vụng về vỗ vỗ lưng cho cô, giúp cô thở dễ hơn. Trong lòng, anh không ngừng dao động, Có Nhược Hoan, Quận chúa Bình An, rốt cuộc thì cô muốn làm gì?
Cuối cùng, vợ chồng Thụy Vương đau lòng con gái, quyết định tạm thời không nói nhiều nữa, mang cô về nhà tĩnh dưỡng rồi tính sau.
Tự đính ước?
Thái tử nắm chặt nhẫn ban chỉ trên ngón cái, cau chặt mày.
Gã bắt đầu không nhìn rõ phương hướng.
Chuyện này không giống dự đoán của gã.
*
* *
Sau khi trở về phủ Thụy Vương, Đường Hoan được đưa về sân viện của mình.
Lý thái y vội vàng tới bắt mạch, kê thuốc.
“Thân thể của Quận chúa vốn đã được tĩnh dưỡng khá tốt, nhưng lần này rơi xuống nước, bị hoảng sợ lại nhiễm lạnh, sợ là bao nhiêu công sức tĩnh dưỡng trong thời gian này đều thành công cốc, cần phải tĩnh dưỡng lại từ đầu.”
Trong mơ mơ màng màng, Đường Hoan nghe thấy Lý thái y nói chuyện với Thụy Vương phi.
“Mẫu phi, Hiên Viên Võ đâu rồi?” - Đường Hoan ho khan, hỏi.
“Hắn cứu con từ trong hồ lên, cả người ướt nhèm, đương nhiên phải đi thay quần áo.” - Thụy Vương dịu dàng nói.
Chỉ là, ánh mắt bà lại vô cùng âm trầm.
…
Hiên Viên Võ bước sau Thụy Vương.
“Ngươi đi theo ta.” - Càng nhìn, Thụy Vương càng cảm thấy chướng mắt tên ngốc to con này.
Đơn giản, ngô nghê lại đần độn, nào xứng với Bình an!
Hiên Viên Võ rũ mắt đi theo Thụy Vương, sau khi vào trong sân, Thụy Vương ra hiệu cho thị vệ xung quanh.”
Đột nhiên, cửa lớn bị đóng lại.
Sau khi cửa lớn sơn son đóng hoàn toàn, bầu không khí trong sân trở nên âm trầm.
Tôi tớ bê ghế ra ngoài sân, Thụy Vương ngồi lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hiên Viên Võ, sau đó, ông phẩy phẩy ngón tay: “Đánh chết!”
Đính ước với Bình An?
A, không biết tự lượng sức mình.
Vừa nãy Bình An khăng khăng che chở tên ngốc này, ông lo cho cơ thể ốm yếu của cô nên mới không đánh chết tên ngốc này trước mặt cô. Hiện tại không có Bình An, ông phải nhanh chóng giết chết anh, sau này, anh cũng không thể ‘gây họa’ Bình An nữa!
Lập tức, Hiên Viên Võ trở nên cảnh giác. Hiển nhiên, Thụy Vương chưa muốn buông tha anh!
Thụy Vương sử dụng ám vệ, trong Hoàng thất, họ là những thị vệ có võ công vô cùng cao cường! Hơn nữa, ông không chỉ sử dụng một, hai ám vệ mà là cả tiểu đội!
Hiên Viên Võ ngây ngô nhìn Thụy Vương, bướng bỉnh nói: “Ta muốn gặp Quận chúa, Quận chúa nói sẽ không để ta chết!”
Anh không lên tiếng còn đỡ, anh vừa nói xong lời này, Thụy Vương càng thêm tức giận hơn: “Còn đứng ngây ra đấy làm gì, động thủ cho ta!” - Phải nhanh chóng đánh chết tên ngốc gây tai họa này, chặt đứt suy nghĩ của Bình An!
Hai nắm đấm khó địch nổi bốn tay, Hiên Viên Võ đấu với những ám vệ được huấn luyện hàng năm từ trong máu tanh, đối phương dựa vào những chiêu thức khiến người khác khó lòng phòng bị, còn phối hợp với nhau cực cừ ăn ý…