Xem ra, Thẩm công tử vẫn còn ngây thơ lắm, y chưa từng nghĩ tới chuyện lòng người trong mạt thế đã “biến dạng” đến mức nào. Đội họ có Lăng Trầm và Đường Hoan nên cực kỳ thoải mái, trên đường đi vẫn luôn trêu chọc nhau ầm ỹ, không gặp phải chuyện gì quá mức điên cuồng, không thấy được tình hình của những nhóm người khác….Vì chút vật tư, thẳng tay đẩy đồng đội yếu hơn hoặc đồng đội có cấp dị năng thấp hơn vào đàn xác sống!
“Cậu cứ chờ rồi xem, tới thủ đô, tự nhiên cậu sẽ biết tình hình hiện giờ thế nào.” - Giữ nguyên giọng điệu không nhanh không chậm, Lăng Trầm lên tiếng, như thể anh đã biết trước mọi chuyện vậy.
“Còn cậu thì sao? Chẳng lẽ hôn nhân của cậu sẽ không bị mang ra làm công cụ?” - Thẩm Lương Chi vẫn cố giãy giụa, liều mạng nói với bản thân rằng tất cả chỉ là suy đoán của Lăng Trầm.
“Một mình giáo sư Mạc không thể nghiên cứu ra thuốc chữa virus xác sống, lợi thể lớn nhất của tôi chính là đầu óc, không ai dám ép tôi làm bất cứ điều gì.” - Lăng Trầm cực kỳ lạnh nhạt, nhưng, ẩn trong sự lạnh nhạt đó lại là sự ngạo nghễ, tự tin do anh có khả năng y học trời phú.
Thẩm Lương Chi: ……
Tức giận!
Chỉ số thông minh bị nghiền áp quả thật khiến người ta phải bất lực.
……
Sau khi rời khỏi căn cứ nhỏ kia, bọn họ đi một mạch tới thủ đô, hạn chế dừng lại nên chẳng mấy chốc đã tới cửa căn cứ thủ đô.
Lăng Trầm giấu Đường Hoan ở một ngọn núi gần đó, anh không định mang cô vào căn cứ luôn lần này. Cảnh vệ ở thủ đô cực kỳ nghiêm khắc với người từ ngoài tới cho nên chẳng có cách gian lận, dẫn Đường Hoan qua cửa ngay trong lần đầu tiên vào căn cứ.
Khi cảnh vệ căn cứ thủ đô biết đội Lăng Trầm là học sinh của giáo sư Mạc thì tỏ ra cực kỳ tôn sùng, bởi vì bọn họ - toàn bộ thành viên của căn cứ thủ đô đều biết giáo sư Mạc là người duy nhất có khả năng nghiên cứu ra thuốc chữa virus xác sống, ông tồn tại cứ như là chúa cứu thế vậy!
Đội Lăng Trầm thuận lợi tiến vào căn cứ thủ đô, nghỉ ngơi vài ngày thì đội họ lấy lý do tìm thuốc để ra khỏi căn cứ.
Chỉ mấy ngày không gặp mà bạn học Thẩm Lương Chi tiều tuỵ đi rất nhiều. Hai mắt thâm quầng, y thấy Lăng Trầm mà cứ như thấy chúa cứu thế: “Lăng đại ca, cứu mạng!”
Trên đường ra khỏi căn cứ, mặt Thẩm Lương Chi như đưa đám, y khóc lóc, kể lể với Lăng Trầm về việc mấy ngày nay mình bị bức hôn khổ sở đến mức nào.
“Kết đồng minh với nhau bằng việc liên hôn đâu khác nào hoà thân ở cổ đại, căn bản chẳng có cái gì bảo đảm cả! Khi cần phản bội thì vẫn sẽ phản bội thôi, không phải à?”
Thẩm Lương Chi lôi kéo Lăng Trầm, luôn miệng lải nhải. Chính vì vậy, hai người không hề chú ý tới một đôi nam nữ đang trả lời các câu hỏi ở cửa căn cứ thủ đô. Người đàn ông tuổi chừng hơn ba mươi, trông cực kỳ tang thương, ả đàn bà lại là một mỹ nữ vô cùng nhu nhược, đáng thương, khoé mắt đỏ hồng giống một con thỏ nhỏ, khiến người ta cảm thấy cực kỳ dễ mến.
Là Uông Dương và Hoắc Thuỷ!
…
Lăng Trầm dẫn người tới nơi giấu Đường Hoan.
Đường đến chỗ cô chất đầy “thi thể” của xác sống hình người và xác sống động vật.…