Không sai, chính là cầm chân người ta, kéo lê người ta vào.
Lúc "được" kéo, đầu Túc Ảnh đã đập vào khung cửa, chẳng biết có đập thành tật không.
Động tác đơn giản thô bạo đến mức hệ thống sợ hãi, phải tự ôm chặt lấy mình!
Cẩm thú!
Quả thực là cầm thú!
Bị thương nặng lại ngâm trong mưa quá lâu nên từ lúc ngã xỉu, Túc Ảnh vẫn luôn sốt cao.
"Nhìn" thiếu niên với cơ thể chồng chất vết thương, Đường Hoan bất đắc dĩ thở dài. Trên đời này, người càng thấp hèn nhỏ bé thì cuộc sống càng gian nan, cô biết điều đó nên cũng hiểu vì sao Túc Ảnh lại khuân sạch đồ vật đáng giá của cô đi! Người chưa từng chịu khổ thì vĩnh viễn sẽ không hiểu tại sao lại có kẻ chỉ vì miếng cơm mà liều mạng.
Cô hiểu!
Nhưng....
Cô sẽ không vì thế mà nhẫn nhịn con rùa con chết tiệt này!
Đường Hoan lục lọi trong bếp, lấy ra một bó dây thừng.
*
* *
Tỉnh dậy, Túc Ảnh cảm thấy đầu nặng trịch, cổ họng khô rát. Cậu biết, đây là dấu hiệu sau khi bệnh nặng, cậu đã từng trải qua vô số lần như vậy nên cực kỳ có kinh nghiệm.
Theo bản năng, cậu muốn đứng dậy, sau đó phát hiện...... mình bị trói!
Chân tay cậu bị trói vào bốn góc giường bằng dây thừng thô, trên người cũng bị bó kín mít, hình như vì phòng cậu chạy trốn nên người trói còn thắt nút chết.
Trong lúc Túc Ảnh không ngừng giãy giụa thì bên cạnh vang lên giọng nói: "Tỉnh rồi?"
Cầm trên tay một cây gỗ dài, Đường Hoan xoay về phía Túc Ảnh, đôi mắt vô thần nhìn thẳng vào cậu.
"Bà cô thối tha, cô muốn làm gì?" - Túc Ảnh hung dữ gầm nhẹ, giống như dã thú gầm gừ cảnh cáo.
Đường Hoan dùng cây gỗ trong tay đánh cậu một cái: "Chị cứu em, em lại đối xử với chị như vậy, hả? Nói xin lỗi."
Khuôn mặt cô lạnh nhạt, không nhìn ra vui giận, quả thật chính là thiếu nữ phật hệ[1], tên thường gọi: ni cô, ấy chết, lạc chủ đề rồi.
[1]phật hệ: người sống với thái độ nghe theo số phận, theo đuổi lối sống hòa bình, nội tâm ôn hòa và thờ ơ với mọi thứ,
Có lẽ vì chưa từng bị một người con gái với vẻ ngoài yếu đuối duối bắt nạt nên Túc Ảnh đã liều mạng giãy giụa, dây thừng thít chặt cổ tay mà cậu lại như không biết đau là gì, giống hệt một con thú hoang. Suy nghĩ duy nhất của cậu bây giờ là thoát khỏi sau đó giết chết người phụ nữ này!
Đường Hoan đã sớm biết tính cách của cậu không dễ chọc, cô trói cực kỳ chặt, Túc ảnh chẳng thể thoát ra được.
"Cô thả tôi ra!" - Mắt cậu trợn trừng lên, nhìn cực kỳ khủng bố. - "Cô có tin tôi giết chết cô không?"
"Xin lỗi trước." - Dù sao cũng không nhìn thấy biểu cảm hung tợn của cậu nên Đường Hoan vô cùng bình tĩnh, thản nhiên ngồi một bên.
Giằng co hồi lâu, Túc Ảnh xác định mình không thể thoát khỏi, cô gái này lại chẳng chịu thả cậu nên cậu lập tức thay đổi thái độ, biến thành dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, nói với giọng điệu nịnh nọt: "Chị ơi, em biết sai rồi, chị có thể thả em ra được không? Lúc trước chị đã nói chúng ta sẽ sống nương tựa vào nhau, chị sẽ là chị gái của em mà."
Thiếu niên tuổi còn nhỏ mà khả năng xem xét thời thế đã cao hơn bất cứ kẻ nào, khi không bằng người ta thì có thể lập tức bỏ qua lòng tự tôn và chịu thua. Người như vậy hệt một con rắn độc, tùy tiện ngủ đông, chẳng biết khi nào sẽ thò đầu ra cắn người khác.
"Ồ, biết sai rồi?" - Đường Hoan không chút lung lay. - "Vậy em nói xem, em sai ở đâu?"
Nếu Túc Ảnh cắn răng, chết cũng không chịu xin lỗi, Đường Hoan còn có thể buông lỏng cảnh giác, bởi thiếu niên ở tuổi dậy thì thường mắc phải hội chứng "trung nhị bệnh", nhưng, Túc Ảnh lại không! Vậy thì chỉ có thể nói, cậu đã bị thế giới u ám tăm tối này đồng hóa mất rồi!
Áp lực của Đường Hoan thật lớn!