Sau khi Túc Ảnh ra ngoài, đóng cửa phòng lại, khóe môi Đường Hoan cong lên, cô duỗi tay xoa xoa cái eo già của mình. Tên gấu con thối này chẳng đáng yêu chút nào, cứ thế ném thẳng cô lên giường, suýt nữa thì eo cô gãy đôi rồi. Có điều, cậu đã bắt đầu tỉnh ngộ, cũng biết quay lại đắp chăn cho cô, xem ra cách dạy dỗ của cô vẫn có tác dụng.
Đường Hoan tự thấy mình thật bổng bổng đát[1].
Chẳng biết, nếu đọc được suy nghĩ thật của Túc Ảnh, cô có giận điên lên rồi bóp chết cậu không nhỉ?
[1]đã chú thích từ những chương trước.
*
* *
"Ồ, vậy à? Đúng là tốt số."
Trong bóng tối, một người đàn ông trẻ tuổi ngậm trong miệng điếu xì gà, sau khi nghe báo cáo về tình trạng của Túc Ảnh, gã chậm rãi nhả khói, hờ hững lên tiếng.
"Mộ gia, cô gái kia, ngài có muốn..." - Người nói chuyện làm động tác giết người diệt khẩu.
Mộ Cửu Lăng chậm rãi phẩy phẩy tay.
Một cô gái hơn hai mươi tuổi, sao lại thu dưỡng tiểu súc sinh sống dai kia? Thật đúng là khiến người ta kinh ngạc.
Đã thế, cô còn cho tiểu súc sinh kia đi học... Nếu cứ phát triển như vậy, cũng đáng để gợi lên chút hứng thú của Mộ Cửu Lăng. Gã muốn xem xem tiểu súc sinh kia có thể bò ra từ bùn lầy hay không, dù sao thì gã hành hạ tiểu súc sinh kia nhiều năm như vậy mà chẳng chơi ra trò mới gì, đã dần dần mất hứng thú. Nhưng xem ra, cảm giác mới mẻ bắt đầu trở lại với gã.
"Quan sát thật kỹ, không được hành động thiếu suy nghĩ."
Chờ xem có cái gì vui, gã ra tay cũng chưa muộn.
*
* *
Túc Ảnh và Đường Hoan đều không biết mình đang bị theo dõi.
Tuy Mộ Cửu Lăng chưa gây phiền toái cho Túc Ảnh nhưng cuộc sống học đường của cậu cũng chẳng ra gì. Cậu vốn là người phản nghịch từ trong xương cốt, là người bò ra từ vũng bùn nên rất dễ thu hút "đồng loại".
Thế giới tối tăm kiểu này, trong trường học cũng không thiếu kẻ đầu sỏ chuyên đi bắt nạt, người mới vào trường đều sẽ bị chúng "dạy dỗ", Túc Ảnh không ngoại lệ. Có điều, cậu rất gian manh, thời gian đầu, chỉ cần thấy những tên giáo bá[2] đó đi về phía mình là lập tức quay đầu chạy nên chưa bị bắt. Nhưng phương pháp này không thể sử dụng lâu dài, cuối cùng vẫn có người chặn được cậu trong góc nhỏ.
Xem ra đối phương đã hỏi thăm về quá khứ của Túc Ảnh, biết cậu là người bị Mộ Cửu Lăng, Mộ gia chỉ đích danh "được chơi" nên không hề sợ hãi.
"Thằng nhãi, chạy giỏi ghê nhỉ!" - Kẻ nói chuyện là một thanh niên cao lớn thô kệch học lớp mười hai, là kẻ cầm đầu có tiếng tăm "lừng lẫy", một đấm của hắn gần như có thể đập chết người.
Bị hắn đạp mạnh, Túc Ảnh lập tức cuộn tròn người lại.
Không thể đánh trả, tạm thời không thể đánh trả. Bây giờ cậu đã hiểu con đường học tập có thể "bước lên trời" nhanh hơn lăn lộn trong đống bùn ngoài xã hội, người mù kia đã cảnh cáo cậu, nếu đánh nhau trong trường sẽ không cho cậu đi học nữa. Chẳng qua chỉ bị đánh một trận thôi, Túc Ảnh có thể chịu được. Cậu biết việc gì quan trọng, tất cả đều quan trọng... bị đánh một trận, chẳng là cái thá gì....
[2]giáo bá: bá vương học đường, những tên chuyên bắt nạt có tiếng trong trường học.