Cho nên, anh cũng phải coi tôi là tiểu tiên nữ có một không hai đấy nhé. Chúng ta đều là người có một không hai nên đừng tổn thương nhau, tha cho mạng chó này của tôi đi!
Hiện tại, Đường Hoan chẳng nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn cả. Ở chung với Hiên Viên Võ, cô chỉ có thể tỏ ra mình chưa biết gì mà thôi.
Dù sao thì biết càng nhiều, chết càng sớm.
Hiên Viên Võ lại thầm nghĩ. Nếu anh nhớ không nhầm, kiếp này bắt đầu khác kiếp trước từ khi anh tới viện của Quận chúa Bình An trộm đồ ăn, khiến cô bệnh nặng.
Nếu anh có thể trọng sinh, Thái tử có thể trọng sinh, vậy, Quận chúa Bình An, Cố Nhược Hoan thì sao?
Có phải, cô cũng trọng sinh?
Hơn nữa, so với Thái tử Cố Vũ, thái độ cô dành cho anh mới thật sự gọi là thay đổi rõ ràng.
Không thể không nói, tuy rằng Hiên Viên Võ bẩm sinh ngờ nghệch nhưng anh cực kỳ siêng năng học tập, chuyện gì cũng suy tính sâu xa, cho nên, anh có thể suy từ một ra ba.
Chỉ là, trong chuyện này, anh suy diễn như vậy đã vô tình chặt đứt đường sống của Đường Hoan.
*
* *
“Ngươi cứu Bình An, Bình An lại không muốn giết ngươi, đồng nghĩa với việc danh dự của con bé bị hủy hoại, nếu không gả cho ngươi thì không còn lựa chọn nào khác.”
Thụy Vương gọi chàng ngốc to con vào thư phòng. Rõ ràng chính ông gọi anh tới nhưng khi nhìn thấy anh, ông lại cảm thấy tức cả ngực.
“Con gái của bổn vương không dễ cưới như vậy! Ngươi bẩm sinh ngu dốt, tốt số mới được Bình An để mắt. Nếu ngươi thật sự yêu thương con bé, muốn cưới con bé thì phải có sự nghiệp, công lao. Nếu không, kể cả bị Bình An căm hận cả đời, bổn vương cũng phải diệt trừ ngươi cho sảng khoái!”
Đứng trong thư phòng, Hiên Viên Võ vẫn luôn cúi đầu trầm mặc. Mãi sau, anh mới chậm rãi mở miệng: “Vậy làm thế nào mới có được công lao, sự nghiệp?”
Nếu anh đoán không sai, Thụy Vương chắc chắn sẽ muốn mang anh tới chiến trường rèn luyện. Giống hệt đời trước, mượn cớ tới chiến trường rèn luyện để anh chết trên sa trường. Như vậy, Quận chúa Bình An sẽ không mang tiếng gả cho một tên vô dụng.
“Ở biên cương, chiến sự đã nổ ra, ngươi theo ta tới chiến trường rèn luyện.”
Hiên Viên Võ thầm cười lạnh.
Quả nhiên.
“Sau khi trở về từ chiến trường, ta có thể cưới Quận chúa ư?” - Con ngươi đen bóng, Hiên Viên Võ ngây ngô nhìn Thụy Vương.
Thụy Vương cảm thấy tâm can tỳ vị thận của mình đều đang đau đớn.
Tên ngốc này luôn miệng muốn cưới Bình An của ông, sao hắn không dùng nước tiểu soi xem mình thế nào?
Nghĩ vậy nhưng Thụy Vương lại chẳng thể đưa ra đáp án phủ định, chỉ có thể nói qua loa một chữ “đúng”.
“Ta đồng ý.” - Hiên Viên Võ không nghĩ nhiều, nhanh chóng đồng ý.
Đời trước, trong quân đội, anh cửu tử nhất sinh nhưng đây cũng là bước đầu tiên để anh bày ra mũi nhọn của mình, nếu không tòng quân, chỉ sợ chẳng có ngày xuất đầu lộ diện.
Cố Nhược Hoan có phải người trọng sinh hay không, anh đã nắm chắc tám phần.
Giống cô, Thái tử Cố Vũ cũng là một kẻ khó lường, muốn mượn sức anh.
Hai người đều tính lợi dụng anh để vinh đăng đại bảo[1], nhưng, cả hai người họ đâu ngờ, anh không hề dễ dàng lợi dụng như đời trước. Bị người khác nắm trong tay, không bằng tự mình tính toán từng bước, đánh cho bọn họ trở tay không kịp!
Muốn ngôi vị cửu ngũ?
Anh thật sự muốn xem xem, người cuối cùng có thể cười là ai
[1] vinh đăng quang bảo: (chỉ việc lên ngôi hoàng đế) vinh quang bước lên ngôi vị.