Nhờ đại sư Viên Tuệ che giấu, chạy thẳng tới biên cương.
Không thể để Thụy Vương chèn ép Hiên Viên Võ như đời trước được. Dù sao thì anh cũng trọng sinh, nếu người cha trên danh nghĩa của cô tiếp tục gây thù với anh thì chẳng biết sau này ông sẽ chết thế nào nữa.
Đường Hoan tới biên cương nhưng cuối cùng vẫn muộn…
Trên chiến trường.
Cát vàng bay đầy trời, sương mù màu máu bao phủ xung quanh.
Đội tiên phong của Hiên Viên Võ chém giết đằng trước, liều chết xung phong đi đầu, người bên cạnh không ngừng ngã xuống, có kẻ địch, cũng có quân nhà.
Cảnh chân đứt, tay cụt văng khắp nơi khiến người đàn ông luôn áp chế bản tính trước mặt Đường Hoan trở thành một kẻ giết người đỏ cả mắt. Đao trong tay anh đã sớm cong vẹo, nhưng anh vẫn dũng mãnh chém giết quân địch, tiến về phía trước.
Hiên Viên Võ hệt một sát thần đứng giữa vạn quân. Thụy Vương nhíu mày nhìn anh. Tuy rằng ông đã ước định với lão thất phu Trung Dũng Hầu là không cản trở hôn sự của đứa con ngốc nhà lão và Bình An, nhưng, ông vẫn chẳng thể nuốt trôi việc này.
Trên sa trường, tên ngốc kia cực kỳ liều mạng, mang theo hơi thở hung lệ, hiển nhiên, anh không phải thứ tốt đẹp gì. Nếu gả Bình An cho anh thì chắc chắn cô sẽ bị bắt nạt.
Suy nghĩ quấy phá tâm trí, ông nói với thân vệ: “Mang cung tên tới đây.”
Thụy Vương cầm cây cung nặng trịch lên, kéo tên, không có lấy một chút do dự.
Mũi tên bay vọt về phía Hiên Viên Võ, người đang chém giết quân địch, toàn thân dính đầy máu tươi.
Mũi tên bay tới quá nhanh, khi Hiên Viên Võ phát hiện thì đã chẳng thể né kịp, anh chỉ có thể tránh đi chỗ hiểm.
Mũi tên cắm trúng lưng anh!
Máu tươi tuôn ra!
Hiên Viên Võ cắn răng, quay đầu liếc nhìn người ngồi trên lưng ngựa, cao cao tại thượng ở đằng xa, anh nắm chặt tay, sau đó tiếp tục tiến về phía trước, chém giết kẻ địch. Có điều, anh dần dần thay đổi phương hướng, chỉ một lát đã thoát khỏi tầm mắt của Thụy Vương, không rõ sống chết.
Trong thiên binh vạn mã, người bị trúng một mũi tên xuyên lưng, có lẽ sẽ bị dẫm đạp đến chết.
Thụy Vương thoải mái nhẹ nhàng ném cung cho thân vệ, xem ra, tâm tình của ông rất tốt.
Chỉ là, khi dọn dẹp chiến trường, thuộc hạ bẩm báo không thấy thi thể của Hiên Viên Võ, sắc mặt ông lập tức trầm xuống. Ông phái tâm phúc của mình đi điều tra, nếu gặp Hiên Viên Võ trọng thương thì lập tức giết chết anh, không được để anh sống sót.
Điều anh vào đội tiên phong, anh chiến đấu anh dũng, không chết, nhưng, lén bắn anh một tên, chẳng lẽ anh vẫn còn sống?
Chiến công Hiên Viên Võ đạt được càng ngày càng nhiều, nếu không sớm ra tay, sau này anh leo lên cao, sẽ không còn cơ hội nữa!
Trăm cay ngàn đắng, cuối cùng Đường Hoan cũng tới Biên quan. Khi biết Hiên Viên Võ không rõ sống chết, cô vô cùng sốt ruột, chỉ chưa phun ra một ngụm máu mà thôi.
Với thân thể này, cô bôn ba ngàn dặm như vậy đã xem như là làm việc nguy hiểm tới tính mạng. Kết quả, cô vẫn đến chậm một bước, người cha trên danh nghĩa của cô đã hoàn thành toàn bộ quá trình “tìm đường chết” rồi còn đâu!
Thật sự là……
“Phù…”
Trong lòng nóng như lửa đối, trước mặt Thụy Vương, Đường Hoan thật sự phun ra một ngụm máu tươi, sau đó, ngất xỉu tại chỗ.
Thương thay cho Thụy Vương, còn chưa kịp trách móc cô con gái của mình thì đã gặp phải cảnh này, ông sợ tới mức tim phọt lên cổ, vội vàng ông lấy cô, kêu gọi quân y tới,
Đường Hoan khổ không nói nên lời.
Số cô sao lại bi đát như vậy chứ?