Càng là người có địa vị cao thì càng tham sống sợ chết. Họ không buông bỏ được quyền lực và vinh hoa phú quý nên cực kỳ khát cầu trường sinh bất lão.
Vì muốn trường sinh, kẻ nắm quyền ở cổ đại chọn tìm người luyện đan, còn ở hiện đại, kẻ nắm quyền lại ký thác toàn bộ hy vọng vào y học.
Y học bình thường không thể khiến con người sống quá lâu, cho nên, họ chỉ có thể đi đường ngang ngõ tắt[1], gửi gắm hy vọng vào lĩnh vực mà nhân loại chưa từng khai thác tới.
Ban đầu, bọn họ quyết định nghiên cứu chế tạo virus xác sống là vì virus kiểu mới này có năng lực sinh tồn cực mạnh.
Con người chết đi là do qua nhiều năm, khả năng hoạt động của các tế bào bắt đầu giảm xuống, cuối cùng, tốc độ tế bào “lão hóa” nhanh hơn tốc độ “phục hồi”, dần dần dẫn đến tử vong. Nếu có thể thay thế toàn bộ tế bào trong cơ thể thành loại virus kiểu mới này thì thân xác sẽ bất tử, đồng nghĩa với việc linh hồn sẽ bất diệt.
Phòng thí nghiệm của bọn họ nghiên cứu cải tạo virus xác sống, tăng khả năng sinh tồn cho nó, biến nó thành loại virus có tính “xâm lược” cao, “giúp” nó nhanh chóng cắn nuốt tế bào lão hóa hơn. Nhưng, chẳng ai ngờ, bọn bọ còn chưa khống chế được nó đã bị nó cắn ngược!
“Giờ có nói gì thì cũng muộn rồi.”
Đối với việc virus bị phát tán, Lăng Trầm không hề ân hận, đấm ngực dậm chân như giáo sư Mạc đã tưởng. Ngay từ khi bắt đầu nghiên cứu loại virus có nguy cơ cao này, anh đã chuẩn bị tốt tâm lý cho mọi chuyện rồi. Nếu việc thật sự bị lộ thì cũng chẳng sao, đương nhiên, chỉ “không sao” với anh mà thôi, việc này thậm chí còn giúp anh có được một con thú cưng tính cách hoàn toàn khác với trước đây - Lăng Thần Hoan cơ mà.
“Có điều, dường như thầy không chỉ để virus xác sống rò rỉ ra ngoài mà ngay cả virus bán thành phẩm có khả năng chống lại virus xác sống tôi nghiên cứu cũng bị khuếch tán.”
Nghe anh nói vậy, khuôn mặt giáo sư Mạc lập tức hiện lên vẻ lúng túng.
Vạn vật trên đời này đều tuân theo nguyên tắc tương sinh, tương khắc, ngay cả virus xác sống cũng có khắc tinh.
Virus bán thành phẩm của Lăng Trầm chính là loại virus có tính chất mãnh liệt, chống lại virus xác sống, được anh nghiên cứu ngay sau khi chế tạo ra virus xác sống.
Không chỉ là thiên tài y học, Lăng Trầm còn là một kẻ điên trong lĩnh vực này!
Anh tuân theo nguyên tắc lấy độc trị độc, vì vậy, anh muốn dùng một loại virus ác liệt hơn để chống lại virus xác sống. Có điều, anh chưa kịp hoàn thiện loại virus ác liệt đó, nó chỉ là bán thành phẩm mà thôi.
“Lúc ấy, virus xác sống lây lan quá nhanh, tình thế cấp bách nên thầy mới dùng virus bán thành phẩm để ngăn chặn tốc độ lây truyền của virus xác sống, không ngờ….”
Giáo sư Mạc càng không biết nên giấu mặt vào đâu, lão chẳng ngờ bản thân chỉ sai một li mà mọi chuyện lại đi một dặm[2] như vậy. Lão muốn bù đắp sai lầm, kết quả, sai lầm càng lúc càng lớn, mọi thứ đã phát triển tới mức chẳng còn đường cứu chữa!
Trong khoảng thời gian này, lão vẫn luôn đợi Lăng Trầm, mong anh nhanh chóng tới thủ đô, anh tới thủ đô thì đống hỗn độn này mới có hy vọng được thu dọn!
Tất cả mọi người đều đặt niềm tin vào giáo sư Mạc, nhưng trên thực tế, lão cũng đang rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng, nào khác ai!
[1]剑走偏锋 (Kiếm Tẩu Thiên Phong): ý nói không làm theo, tuân theo quy tắc bình thường.
[1]一步错步步错 (đi sai một bước thì các bước tiếp theo cũng đều sai): Nếu ngay từ đầu đã đưa ra quyết định sai lầm thì những quyết định sau đó cũng sẽ sai lầm.