Cô vốn đang ngồi xổm trên nền đất, thậm chí Tiêu Liệt còn không biết cô bị thương ở đâu mà cả người đều cuộn tròn lại, đầu cúi xuống, nhìn qua có vẻ cực kỳ đau đớn.
"Lẫm Dĩ Hoan!"
Không biết vì sao Tiêu Liệt lại cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Anh ngồi trên xe lăn, nỗ lực muốn với tới người phụ nữ đang cuộn tròn kia nhưng dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thể chạm đến cô. Loại cảm giác bị trói buộc vì không thể đi đứng khiến anh vô cùng táo bạo và thống hận mình bất lực.
Đột nhiên, Đường Hoan nghiêng người, ngã lăn ra đất, mãi không thấy nhúc nhích.
"Người đâu, mau tới đây! - Tiêu Liệt quát lớn.
Có lẽ bởi vì ngày thường tính tình anh quá kém, vả lại người hầu cũng đã quen với việc anh luôn to tiếng mỗi khi ở chung với thiếu phu nhân nên mặc dù anh gọi lớn đến mức nào cũng không có ai để ý, cũng chẳng có người tiến vào.
Lâm Dĩ Hoan từ nhỏ đã yếu ớt.
Đây là căn bệnh theo cô từ lúc mới sinh, không để ý một chút thôi là có thể phát bệnh ngay. Tiêu Liệt thấy cô mãi không phản ứng thì bắt đầu hoảng loạn, cuống quýt ngã từ xe lăn xuống, khó khăn ôm cô vào lòng, lắc nhẹ cơ thể cô.
"Lâm Dĩ Hoan, cô sao rồi?"
Tiêu Liệt cũng không biết vì sao mình lại khẩn trương như vậy, anh còn chưa kịp nghĩ kỹ thì người trong lòng đã mở mắt ra......
"Ha ha ha ha, có phải anh bị dọa rồi không?" - Đường Hoan đắc ý cười ầm lên, tròng mắt sáng láng, không có lấy một chút yếu ớt nào!
Giờ thì Tiêu Liệt sao lại không biết mình bị người phụ nữ chết bầm này chơi một vố. Vì thế, anh đẩy cô ra khỏi lòng mình, ánh mắt hiện lên vẻ phẫn nộ cứ như sắp giết người đến nơi vậy!
"Lâm! Dĩ! Hoan!" - Âm thanh Tiêu Liệt phát ra có thể nói là cực kỳ khủng bố. Anh gằn lên từng tiếng, từng tiếng, nghiến răng nghiến lợi.
Hệ thống cũng yên lặng giơ ngón giữa với ký chủ ngu ngốc:... Vừa nãy đến nó cũng cho rằng cô đột tử rồi, không ngờ là cô lại đang tìm đường chết!
"Tiêu Liệt, bây giờ anh đã biết nếu chân anh cứ mãi như vậy thì sẽ bất tiện thế nào chưa? Anh cũng rất khó chịu đúng không? Chẳng may đột nhiên xảy ra chuyện gì, anh cũng chỉ có thể bó tay bó chân, bất lực như vậy mà thôi!"
Đường Hoan đã quá hiểu tính cách của loại người như Tiêu Liệt, là một thiên chi kiêu tử, sự cố chấp của anh không phải là sự cố chấp bình thường nữa rồi. Nếu muốn thuyết phục anh, chỉ có thể đẩy anh vào hoàn cảnh khó khăn. Một khi gặp trở ngại, anh sẽ biết mình nên làm gì.
Vừa nói, Đường Hoan vừa nâng Tiêu Liệt lên xe lăn, sau đó đẩy anh đến mép giường, đỡ anh ngồi lên giường.
"Tôi nói cho anh hay, anh đang sống trong hạnh phúc mà không biết hưởng đấy..." - Đường Hoan cởi giày và tất của Tiêu Liệt ra rồi đặt chân anh vào trong thùng thuốc. Vốn định giãy giụa nhưng nhớ tới lúc nãy suýt nữa thì đá vào cô, anh lại không động đậy quá mạnh nữa.
"Có 20% cơ hội để đứng lên, vậy mà anh còn buông tha! Anh có biết không, những người bị cắt cụt hẳn chân, biết rõ cả đời đều không thể đứng dậy đi đường nhưng họ vẫn cứ kiên cường sống tiếp đấy."
Đường Hoan vừa lải nhải vừa nhúng tay vào trong nước thuốc, bắt đầu mát xa chân cho Tiêu Liệt, ấn liền từ dưới chân lên đến bắp đùi.
Tiêu Liệt chỉ cảm thấy một cảm giác tê dại truyền tới từ gan bàn chân.
Anh không phải người sợ nhột, nhưng giây phút này, anh lại ngứa ngáy đến tận đáy lòng.
Anh hơi cúi đầu, cũng chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu và sườn mặt của Đường Hoan. Lực mát xoa rất vừa vặn, cô có vẻ đã ấn hết sức, chỉ một lát thôi mà sườn mặt đã thấm ra những giọt mồ hôi rồi.
Dáng vẻ cực kỳ chuyên tâm, cứ như thể cô đang làm một việc vô cùng quan trọng vậy.