Đường Hoan tiếp tục mơ mơ màng màng gật đầu, sau đó túm lấy cánh tay của cậu, dặn dò: "Tiểu Ảnh, thứ sáu nhớ về sớm một chút, chị có việc muốn nói với em."
Túc Ảnh ra khỏi phòng Đường Hoan, sau đó...... Đường Hoan vùi đầu vào trong chăn, ngủ tiếp. Đến khi Túc Ảnh bưng bánh trôi vào thì Đường Hoan đã ngủ say rồi.
Túc Ảnh đặt bát bánh trôi lên tủ, lay lay Đường Hoan. Đường Hoan vung mạnh tay một vòng, mất kiên nhẫn rầm rầm rì rì, sau đó cô chui cả người vào trong chăn.
Túc Ảnh: "......" Chỉ có thể cắn răng, ăn sạch bánh trôi.
Nếu cậu còn làm đồ ăn khuya cho cô, cậu sẽ viết ngược tên mình.
(Không phải wattpad @DiepHoLy đăng truyện thì đều là trộm cắp)
Sáng hôm sau, như thường lệ, Đường Hoan đưa Túc Ảnh ra cửa, thuận tiện chúc buổi sáng tốt lành bằng một nụ hôn lên trán cậu, cô còn không quên oán trách: "Đêm qua nói nấu bánh trôi cho chị ăn, cuối cùng em lại tự nấu rồi ăn một mình, thật quá đáng."
Túc Ảnh ghét bỏ xoa xoa dấu nước miếng trên trán, cậu muốn phản bác nhưng vì đã biết trước kết quả nên cậu chẳng buồn dây dưa chuyện tối qua nữa, rời đi luôn.
Nếu đoán không sai, cậu mà phản bác, nói rằng đêm qua cô đã ngủ thì kiểu gì cô cũng hùng hồn đáp trả: "Vậy sao em không gọi chị dậy?"
Cô cũng không nghĩ xem, cô ngủ giống heo như vậy, ai gọi cô dậy được.
Còn nữa, sáng nào cũng coi cậu như trẻ con, hôn lên trán cậu một cái, hôn đến mức trán cậu toàn nước miếng! Ghê chết đi được!
Nháy mắt đã đến thứ sáu.
Buổi sáng trước khi Túc Ảnh đi học, Đường Hoan liên tục dặn dò: "Nhớ tối nay phải về sớm một chút đấy!"
Mất kiên nhẫn, Túc Ảnh nhíu mày: "Rốt cuộc thì tối nay có việc gì?"
Đường Hoan không nói, chỉ đáp lại: "Em về sớm một chút sẽ biết!"
Sau đó, cô cực kỳ khí thế chọc ngón tay vào ngực Túc Ảnh: "Ha, con gấu nhỏ này vừa nói chuyện với chị gái mình bằng giọng điệu gì thế hả? Còn biết kính trên yêu dưới, tôn trọng người già bệnh tật không?!"
Đối mặt với người phụ nữ hay lải nhải, Túc Ảnh chỉ còn nước xách cặp chạy trối chết.
Nếu không phải vì sống với người phụ nữ này có thể chăm sóc lẫn nhau thì cậu đã sớm chuyển ra ngoài rồi! Chẳng qua cậu có chút sợ hãi với sự cô độc, người phụ nữ mù này lại không hề uy hiếp gì đến cậu, sống chung cũng không tồi nên cậu mới ở lại thôi, không có nguyên nhân đặc biệt gì khác! Cực kỳ ngạo kiều, Túc Ảnh nghĩ.
Cùng lúc đó, trong nghĩa trang của Mộ gia.
Mộ Cửu Lăng sai kẻ dưới đẩy người cha bị tê liệt, tay không thể dùng, miệng không thể nói của mình tới trước một tấm bia mộ.
"Để lão ta quỳ xuống, dập đầu ba cái."
Mộ Cửu Lăng châm một điếu thuốc, chậm rãi hút thuốc nhả khói, con ngươi âm u thâm trầm. Gã lẳng lặng nhìn dòng chữ khắc trên bia mộ, trong mắt là sự quyến luyến đến điên cuồng, đây là bia mộ của mẹ gã, cũng là người gã trân trọng nhất trong cuộc đời này.
Một người tê liệt, quỳ xuống dập đầu ba cái bằng cách nào? Đương nhiên là bị người ta đè lại, sau đó ấn mạnh đầu xuống nền đất rồi.
Lập tức, dưới dất xuất hiện một mảng máu.
Trong lòng Mộ Cửu Lăng vô cùng khoái trá, phất tay ra hiệu cho kẻ dưới nâng người đi xuống.