Một cục tức nghẹn ở cổ Thụy Vương, muốn nhổ ra không được, nuốt vào cũng không xong. Cuối cùng, ông chỉ có thể lấy cớ Hiên Viên Võ không nghe quân lệnh mà đánh anh năm mươi gậy.
“Thì ra vị tiểu Quận chúa kia vượt ngàn dặm xa xôi, từ kinh thành tới đây lại là vì hắn!”
“Ta còn thắc mắc không biết vì sao rõ ràng nhìn là biết mệnh của tiểu Quận chúa không dài mà cô còn cố chạy tới biên cương chịu khổ, thì ra là tới để cứu tình lang ca ca, khó trách.”
“Hiên Viên Võ dũng mãnh như vậy, vì sao chủ soái lại không thích anh con rể này nhỉ?”
“Các ngươi thì biết cái quái gì. Trong kinh thành, Quận chúa Bình An là người được sủng ái vô cùng, ngay cả Thái tử còn không dám đối đầu với cô! Chỉ cần cô muốn gả cho bất cứ vương công quý tộc nào thì họ cũng sẽ cung cô lên thành bà nội! Cô gả cho một kẻ phải chạy tới quân đội để kiếm quân công chẳng phải sẽ làm giảm giá trị con người?”
“Hiên Viên Võ có tốt đến đâu thì thân phận của hắn cũng không cao!”
“.....”
Một khi đàn ông trong quân đội bắt đầu “bà tám” thì cũng không phải bà tám bình thường.
Sau khi chịu năm mươi gậy, Hiên Viên Võ khập khiễng đi về phía lều trại của Đường Hoan. Trên đường đi, nghe được những lời này, anh chỉ rũ mắt.
Năm mươi gậy không phải con số nhỏ, sau khi chịu phạt xong, ngay cả là Hiên Viên Võ cũng đau đến mức phải cong người. Nhưng, trước khi bước vào lều trại của Đường Hoan, anh vẫn cố gắng đứng thẳng người lên, làm bộ như mình không sao.
“Tiểu Quận chúa……”
Nhìn thấy Đường Hoan, Hiên Viên Võ chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Chuyện đêm qua nhất thời xúc động, chưa kịp làm xong, giờ phút này hiện lên rõ ràng trong đầu anh.
Ở quá lâu tại biên cương, gương mặt hồng nhuận của tiểu Quận chúa giờ trở nên tái nhợt, đôi môi khô nứt, không dấu nổi vẻ mệt mỏi.
“Nàng không nên tới nơi này.”- Hiên Viên Võ bọc chăn cho Đường Hoan rồi đỡ cô dậy, thấp giọng nói.
Cho dù là diễn trò cũng không nên diễn thật đến vậy.
“Nếu ta không tới, chẳng lẽ cứ thế để chàng gặp chuyện sao? Ta đã nói với chàng những gì? Ta nói chàng nhất định phải trở về, không quân công cũng không sao, chàng có để lời ta nói vào lòng không hả?”
Đường Hoan chọc ngón tay vào trán Hiên Viên Võ, lải nhải răn dạy anh.
Có vẻ cô thật sự tức giận, thật sự lo cho anh.
Hiên Viên Võ cúi đầu, ngậm lấy đôi môi mỏng của cô. Đầu anh lúc này rất loạn, chính vì quá loạn nên anh không thể khống chế được bản thân, hành động theo trái tim.
Nụ hôn của anh như mưa rền gió dữ, cũng giống như con người anh, thô lỗ lại phóng túng.
Chờ khi anh hôn xong, Đường Hoan thở hổn hển, cô cảm giác như mình sắp tắc thở đến nơi.
“Quận chúa, nếu ta không có quân công sẽ không được cưới nàng.” - Mùi vị của cô rất “ngon”, nếu tâm địa không độc ác thì càng tốt.
Đường Hoan lại chọc mạnh vào trán anh một cái: “Kể cả muốn cưới ta thì cũng phải sống để cưới ta chứ, chẳng lẽ chàng cho rằng chàng chết rồi, ta còn gả cho chàng làm quả phụ ư?”
“Lời ta nói, rốt cuộc chàng còn nhớ không?”
Hiên Viên Võ cúi đầu, thành thật gật gật: “Nhớ kỹ.”
“Quận chúa, nàng phải trở về kinh thành, Thụy Vương phi đã gửi thư dặn Thụy Vương phái người đưa nàng về kinh.”