Biết được tin này, Đường Hoan cực kỳ “thất đức” mà cười trên nỗi đau của người khác, sau đó vui vẻ bò dậy.
Cầm cốc nước trong tay, Hoắc Thuỷ cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ, chờ khi ngẩng đầu… ả thét lên một tiếng “A ——” đầy kinh hãi. Nhìn dáng vẻ thì xem ra ả cực kỳ hoảng sợ, dù sao thì ả cũng vừa bị xác sống dọa mất mật, giờ ngẩng đầu lại thấy một nữ xác sống bước vào, đã vậy, Đường Hoan còn cực kỳ xấu tính, thấy ả kêu la sợ sệt, cô cố ý bồi thêm một cái mặt quỷ.
Mặt mũi xác sống vốn đã khủng bố, Đường Hoan còn bày ra biểu cảm vặn vẹo như vậy, gần như là trong nháy mắt, phòng tuyến tâm lý của Hoắc Thủy bị sụp đổ.
“A, xác sống! Có xác sống!” - Hoắc Thủy sợ tới mức run bần bật, kêu la ầm lên.
Đường Hoan cực kỳ vui vẻ, cổ họng phát ra những tiếng khò khè. Không có lấy một chút băn khoăn nào, cô tiếp tục dọa người.
Thẩm Lương Chi cảm thấy thật bất đắc dĩ. Cuối cùng thì y cũng hiểu vì sao Lăng Trầm không thích mang phụ nữ đi cùng rồi, bởi vì họ thật sự có chút ồn ào.
Phụ nữ xinh đẹp nhu nhược thật đấy, nhưng nếu họ không ngừng làm ổn bên tai đằng ấy thì đằng ấy cũng sẽ bất giác sinh ra ý nghĩ muốn tránh xa mà thôi.
Cuối cùng, vì quá kinh hãi, Hoắc Thủy té xỉu tại chỗ.
Thẩm Lương Chi: “……”
Đường Hoan lập tức cười toét miệng trên nổi khổ của người khác, khuôn mặt xấu xí trông cực kỳ đắc ý.
“Cô còn cười nữa à!” - Thẩm Lương Chi xù lông nói.
Kết quả, nữ xác sống xấu xí liếc xéo y một cái, sau đó nhảy chân sáo đi tìm Lăng Trầm.
Cửa phòng Lăng Trầm được mở ra, điều này đồng nghĩa với việc anh đã nghiên cứu xong, Đường Hoan cực kỳ cao hứng. Vì thế, cô xách túi, nhảy tới trước mặt Lăng Trầm, sau đó mở túi ra, khoe đống tinh hạch bên trong. Lúc này, cô chẳng khác nào một con thú cưng nhỏ đang muốn được khen ngợi.
Trước mặt Lăng Trầm, Đường Hoan lấy một viên tinh hạch bỏ vào miệng nhai, sau đó, cô lại lấy ra một viên khác và đặt vào tay Lăng Trầm.
Lăng Trầm nhanh chóng cảm nhận được bên trong viên tinh thể có vẻ ngoài tầm thường này ẩn chứa năng lượng, hơn nữa, nguồn năng lượng ấy còn dung hợp với dị năng của anh. Nếu như anh đoán không sai thì hấp thu năng lượng từ viên tinh thể này có thể tăng cường dị năng.
“Thứ này từ đâu ra?” - Lăng Trầm hỏi.
Đường Hoan chỉ chỉ rồi chọc chọc đầu mình, sau đó, cô diễn lại hành động đập nát sọ.
Đối mặt với ngôn ngữ của người câm điếc theo kiểu thô bạo, gân xanh trên trán Lăng Trầm giật giật. Nếu anh đoán không sai, ý của Đường Hoan là cô đã gõ vỡ đầu xác sống, sau đó lấy ra những viên tinh thể này.
Ánh mắt Lăng Trầm nhìn Đường Hoan trở nên phức tạp trong một tích tắc.
Trước mạt thế, hai người cũng không coi là thân thiết, nói đúng hơn thì mối quan hệ giữa hai người cực kỳ tệ hại. Là một vị tiểu thư kiều quý, cô luôn cảm thấy mình ưu việt hơn người, cho rằng bản thân là trung tâm của thế giới, không để những người có địa vị thấp hơn mình vào mắt. Còn anh, tuy trên danh nghĩa là anh trai cô nhưng cũng chỉ là con nuôi của Lăng gia, với cô, anh chỉ là một người hạ đẳng dựa vào Lăng gia để kiếm cơm mà thôi.
Đối với sự chế nhạo của Lăng Thần Hoan, anh không hề quan tâm, cũng chẳng thèm so đo. Trên đời này có nhiều thứ đáng để anh chú tâm vào hơn. Anh cuồng nhiệt với y học, cũng chỉ y học mới đáng để anh dành thời gian.