Hốc mắt Đường Hoan đỏ lên, trông cô hệt một cô gái nhỏ đang làm nũng, nhào vào lòng Thụy Vương: “Phụ vương phải nhớ kỹ những lời hôm nay nói đấy. Bất kể làm gì, người cũng phải suy nghĩ thật kỹ trước khi làm, đừng để con lo lắng.”
Thụy Vương vươn bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ về đỉnh đầu con gái mình.
Ông không hề cho cô một câu trả lời chắc chắn, bởi vì ông không làm được. Có một số việc cũng giống như bắn cung, khi tên đã bay ra thì chẳng thể quay đầu, ông chỉ có thể cẩn thận từng bước, không để mình rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục mà thôi.
Bởi vì, ông còn có vợ, có con.
Nếu dựa theo quỹ đạo của đời trước, kế hoạch mưu quyền soán vị của Thụy Vương vô vùng chặt chẽ, không hề có bất cứ vấn đề gì.
Chỉ là kiếp này có Thái tử Cố Vũ và đô đốc Cẩm Y Vệ, cả hai biết rất rõ hướng đi của ông, đồng nghĩa với việc, tất cả các tính toán của ông đều thành công cốc. Khi ông cảm thấy mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu một lý do để “phất cờ khởi nghĩa”, ông bắt đầu hành động, nhưng, ông đâu ngờ Thái tử đã nắm được hướng đi của mình.
Trong phủ Thái tử.
Nhìn mật báo tâm phúc trình lên, Cố Vũ cười đầy khinh miệt. Cuối cùng thì lão già Thụy Vương kia cũng có chút động tĩnh rồi.
“Để lộ ra chút tin tức về việc Thụy Vương mưu phản cho bên Cẩm Y Vệ.”
Nghe vậy, tâm phúc lo lắng nói: “Điện hạ, tình cảm của Viên Viên Võ và Quận chúa Bình An có vẻ rất tốt, nếu hắn ta đè việc này xuống thì phải làm thế nào ạ?”
Đây cũng là vấn đề khiến Thái tử bực bội.
Tất cả mọi việc đều giống hệt kiếp trước, điểm sai lệch duy nhất chính là Bình An cực kỳ tốt với Hiên Viên Võ, rõ ràng kiếp trước cô vô cùng chán ghét anh.
Vì vậy, muốn ly gián tình cảm của hai người cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Vừa hay.” - Thái tử suy tư, nói.
Gã sẽ trình chứng cứ Thụy Vương tạo phản lên cho phụ hoàng, sau đó khuyên phụ hoàng dùng cơ hội này để thử độ trung thành của Hiên Viên Võ. Nếu Hiên Viên Võ bẩm báo việc Thụy Vương tạo phản thì xem như anh là người công tư phân minh. Nhưng, nếu anh giấu giếm thì chức vị đô đốc Cẩm Y Vệđể cho người khác làm là được!
Dù sao những kẻ cần diệt trừ, gã đã mượn tay tên ngốc này để diệt trừ hết rồi.
“Điện hạ anh minh thần võ!” - Tâm phúc cung kính tung hô.
Mắt Thái tử lóe lên sự nham hiểm, biểu cảm lạnh nhạt.
Phàm là người làm việc lớn thì chắc chắn có thể nhịn những điều mà người thường không thể nhịn, vào vai một người thợ săn kiên nhẫn, chờ khi còn mồi không phòng bị, nhất kích tất sát[1]!
Gã là một người thợ săn, gã muốn bảo vệ ngàn dặm núi sông thuộc về gã trong tương lai!
[1]nhất kích tất sát: vừa ra đòn đã khiến đối phương chết chỉ trong một chiêu đầu tiên, tương đương với câu “một đòn ăn ngay” của mình
…
Rất nhanh sau đó, dấu vết chứng minh phủ Thụy Vương tạo phản được đưa tới bàn của Hiên Viên Võ. Anh duỗi tay xoa xoa ấn đường.
“Đô đốc, việc này có cần….”
Cấp dưới làm động tác hạ tay xuống, ý bảo đè việc này xuống.
Hiên Viên Võ hơi rũ mắt, đôi con ngươi sâu thăm thẳm: “Không cần. Ta sẽ tự điều tra việc này.
Tuy rằng trong Cẩm Y Vệ có không ít người của anh nhưng cũng chẳng thiếu nội gián của người khác.
Trên đời nào có bức tường không lọt gió. Chuyện này không thể tùy tiện đè xuống, nếu không, anh cũng sẽ bị cắn ngược.