Anh dùng cả bàn tay để nắm bút, chắc chắn ai nhìn thấy cũng đều sinh ra ý nghĩ: cây bút sẽ bị anh bẻ gãy.
Khuôn mặt màu đồng của anh nhiễm đầy mực đen, gần như chỉ còn đôi mắt đen láy là lộ ra ngoài. Cách anh tập trung khi hạ bút thật sự khiến người ta phải cảm thán. Có lẽ, càng ngốc thì càng dễ tập trung cao độ hơn.
Đường Hoan chầm chậm bước tới gần Hiên Viên Võ. Nhìn thoáng qua chữ anh viết, khóe miệng Đường Hoan bất giác giật giật. Cô nắm lấy bàn tay cầm bút của anh, sau đó chỉnh lại cách cầm bút cho anh, bắt tay anh viết từng nét, từng nét trên giấy Tuyên Thành.
Hiên Viên Võ ngơ ngác nhìn bàn tay nhỏ đang đặt trên mu bàn tay mình.
Thật trắng.
Mềm mềm mịn mịn.
Lại còn trơn bóng.
Hiên Viên Võ không dám động đậy, anh sợ mình di chuyển sẽ làm rách da Quận chúa. Vì thế, cả người anh cứng đờ, đôi mắt chuông đồng vừa đen vừa sáng mở lớn, nhìn Đường Hoan.
Anh lắp bắp: “Quận chúa, sao nàng lại tới đây?”
Quận chúa thơm quá, thơm ngọt ngào, hệt như bánh bao bơ sữa vậy, cả người đều tỏa ra mùi sữa và mùi hoa.
Nhìn anh, Đường Hoan cười như có như không: “Suốt mười ngày, chàng chỉ viết được như vậy?”
Lập tức, mặt mũi Hiên Viên Võ đỏ bừng lên, trông anh cứ như muốn tìm một cái hố để trốn đi vậy. Theo bản năng, anh luống cuống giấu xếp giấy trên bàn đi, chữ viết trên giấy không hề đều nhau, lớn có, nhỏ có, một người không biết chữ như anh cũng nhìn ra được con nòng nọc mình vẽ chẳng giống trong sách chút nào, đã vậy, còn cực kỳ xấu.
“Ta đã cố gắng nhưng ta vẫn không viết được.” - Người đàn ông cao một mét chín có chất giọng trầm thấp, ấy vậy mà khi nói chuyện lại khiến người ta cảm nhận được rằng anh đang tủi thân.
“Quận chúa, sau này ta sẽ học hành tử tế với phu tử, nàng đừng tức giận.” - Hiên Viên Võ cảm thấy mình có chút sợ Đường Hoan, nhưng, anh không biết lý do vì sao lại vậy, rõ ràng cô nhỏ nhỏ mềm mềm, anh vung tay một cái là cô sẽ gục…
Đường Hoan liếc xéo anh: “Còn dám lật bàn trước mặt phu tử không?”
Trông chàng ngốc này cực kỳ đáng yêu, ngoan ngoãn, hệt một con cún cỡ lớn, nếu không phải do anh quá cao, Đường Hoan đã duỗi tay xoa xoa đầu anh rồi.
Hiên Viên Võ vân vê gấu áo: “Không dám.”
“Sau này ta muốn chàng đọc sách cho ta nghe, chàng còn ném sách bỏ chạy nữa không?”
“Không làm thế nữa.”
Lúc này, Đường Hoan mới hài lòng gật gật đầu,
Thế nhưng, tên ngốc này lại tiếp tục nói: “Quận chúa, ta đói bụng! Ta đã đảm bảo rồi, có phải sẽ được về viện của nàng ăn cơm không?”
Đường Hoan: “……”
Cho nên, anh vừa đảm bảo nhiều như vậy là vì muốn được ăn cơm?
Đường Hoan tức đến mức trừng mắt với anh. Dường như chàng ngốc này cũng hiểu khi cô trừng mắt là tức giận, vì thế, anh do dự nói: “Quận chúa, ta sai rồi.”
Tuy không biết vì sao Quận chúa tức giận nhưng cứ xin lỗi, chắc chắn sẽ không sai.
Đường Hoan chẳng muốn so đo với chàng ngốc này nữa, nếu tiếp tục tranh cãi, có khi cô chết oan chết uổng thật mất.
Võ công của chàng ngốc Hiên Viên Võ tiến bộ thần tốc, vài vị võ sư đều khen ngợi anh không dứt, họ cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối, thu được một đồ đệ giỏi.
Còn phu tử thì… ngoài mặt có thể duy trì nụ cười, trong lòng lại thầm đấm ngực dậm chân.
Tạo nghiệp! Giảm thọ! Nếu không phải “vì năm đấu gạo mà khom lưng” thì sao ông có thể nhận cái chày gỗ này làm học sinh cơ chứ.
Một câu đơn giản, phải dạy mười lần anh mới hiểu. Điểm duy nhất đáng mừng đó chính là thái độ của anh đã tốt hơn trước.
Mỗi khi phu tử giảng nhiều lần mà anh vẫn không hiểu thì anh sẽ cúi đầu nói: “Phu tử, ta sai rồi.”