Tiêu Liệt phản bác: "Đương nhiên không phải!"
"Lâm gia và Trình Ánh hại tôi ngã xuống đáy vực, Lâm Dĩ Hoan cũng góp một tay, vả lại cô ấy vừa lôi thôi lếch thếch còn ngang ngược, hung dữ, sao tôi có thể thích?"
"Chẳng qua tôi chỉ xem cô ấy như một người hầu đang làm việc chuộc tội với tôi mà thôi! Tôi sợ cô ấy chết ở chỗ tôi, tôi sẽ đen đủi!"
Tống Minh Tạch giơ tay lên, tỏ vẻ đầu hàng.
Vội vàng phản bác, hùng hổ dọa người như vậy, A Liệt, cậu dám nói trong lòng mình không có gì sao?
Chẳng lẽ cậu đã quên tác phong của mình trên thương trường, cho dù có người chơi đến tận cửa, cậu vẫn luôn ung dung, bày ra vẻ mặt cao ngạo bình tĩnh?
Nhưng bây giờ, sao cậu lại gấp gáp phản bác như thế?
Tống Minh Trạch biết lúc này không nên nhiều lời, với tính cách của Tiêu Liệt, càng chỉ ra điểm khác thường của anh, anh sẽ càng cãi ngược lại.
"Cô ấy tỉnh rồi." - Sau khi nhận điện thoại của y tá, Tống Minh Trạch nói cho Tiêu Liệt.
Lập tức, người đàn ông vừa phản bác kịch liệt rằng mình vẫn chưa động lòng không còn tâm tư để cãi nhau nữa, vội vàng di chuyển xe lăn tới phòng bệnh.
Thấy vậy, Tống Minh Trạch chỉ có thể lo lắng nhíu mày.
Bẩm sinh đã yếu ớt, sao có thể điều trị tận gốc, cùng lắm chỉ có thể giúp cô không ra đi khi còn trẻ mà thôi.
A Liệt luôn tự hại người hại mình.
Khỏe mạnh như Lâm Dĩ Nhu còn bị anh dọa thành vậy chứ đừng nói đến Lâm Dĩ Hoan bẩm sinh yếu ớt...
Trong phòng bệnh.
Đường Hoan đã khôi phục một chút nhưng khuôn mặt vẫn khó coi đến đáng sợ.
Nhìn thấy người ngày thường luôn nhảy nhót lung tung, miệng lưỡi sắc bén giờ chỉ có thể suy yếu nằm một chỗ, môi trắng bệch, trái tim Tiêu Liệt hơi nhói đau.
Anh nghĩ thầm, rõ ràng là một người phụ nữ điêu ngoa ngang ngược vậy mà lại mắc phải loại bệnh này. Thôi, về sau cố gắng nhường cô một chút, chẳng may cô mà chết trong nhà thì thật đen đủi!
*
* *
Thời gian bình lặng trôi qua.
Sau hôn lễ của Lâm Dĩ Nhu và khí vận chi tử Trình Ánh, nhiệm vụ lâm vào đình trệ, ba năm sau mới thật sự là thời gian đột phá.
Trong ba năm này, tính khí táo bạo của Tiêu Liệt đã dần dần thay đổi, anh trở nên sâu không thể lường, cho dù có tức giận cũng chỉ chậm rãi gõ các ngón phải xuống tay vịn xe lăn, người khác không thể nào nhìn ra anh đang vui mừng hay giận dữ qua biểu cảm của anh được.
Cái gì, đằng ấy hỏi về Tiêu thị?
À, một năm trước, Tiêu thị đã bị Tiêu Liệt hoàn toàn khống chế trong lòng bàn tay, Tiêu Kim Trung bị đưa tới nông thôn dưỡng lão, cuộc sống Nông Gia Nhạc[1] chắc hẳn sẽ không tồi.
Còn Tiêu Hải thì... Chỉ bị cụt mất một chân mà thôi, chính là cái chân đã đá Đường Hoan.
Đương nhiên, tất cả những việc này, Đường Hoan đều không biết, cô chỉ lờ mờ cảm nhận được thế lực của Tiêu Liệt càng ngày càng to lớn, bởi vì người hầu trong nhà càng lúc càng sợ anh, thấy anh thì hít thở cũng không dám, đây là khí tràng của một người được nuôi dưỡng trong quyền thế. Hiện tại, ngay cả khí vận chi tử Trình Ánh cũng không thể nổi bật hơn anh được.
Khuyết điểm duy nhất của Tiêu Liệt bây giờ chính là đôi chân kia.
Có điều, Tống Minh Trạch quen biết một đội ngũ khoa chỉnh hình rất có danh tiếng ở Paris nước pháp và bắc cầu cho Tiêu Liệt nên trong ba năm này, đôi chân bị nát xương của anh đã được tiến hành chữa trị, giải phẫu nhiều lần, chỉ cần chờ đến lần giải phẫu cuối cùng là chân anh sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.
Sau khi chữa khỏi, tuy không thể bước đi như bay nhưng ít ra cũng có thể di chuyển bình thường. Quả nhiên là boss phản diện, trời xanh cũng khá quan tâm đến anh, chân hỏng rồi mà còn có thể chữa khỏi.
[1]Nông Gia Nhạc: hình thức du lịch, giải trí do những người nông dân mở dành cho người thành phố trở về trải nghiệm cuộc sống gắn với thiên nhiên.