Người thành tâm lễ Phật khi gõ mõ đều quỳ gối trên đệm cói, đốt hương, nhắm mắt lại và chầm chậm gõ mõ để tĩnh tâm, còn Đường Hoan thì... tư thế gõ mõ của cô chẳng khác nào một cô nàng yêu diễm đê tiện[1].
Không, hệ thống cảm thấy, nói chính xác hơn thì tư thế gõ mõ của cô nàng yêu diễm đê tiện Đường Hoan này hoàn toàn không giống một người bình thường.
Cô tùy tiện cầm theo một bộ mõ, khi nào muốn gõ, cô sẽ lôi mõ ra, sau đó gõ có nhịp có điệu.
Hệ thống sởn cả tóc gáy.
Lẽ nào ký chủ rác rưởi của nó bị đả kích quá mức nên định xuất gia?
[ Hoan Hoan thân ái, yêu ta này, đừng đi! ]
Trong cảm nhận của Đường Hoan, hệ thống chẳng khác nào một đứa thiểu năng trí tuệ: “Lần trước tới chùa Hộ Quốc, đại sư Viên Tuệ nói tôi là người cực kỳ thông tuệ, rất có linh căn. Tôi đang thử gõ mõ xem sau này có thể đạt được cấp bậc thần côn như ông ấy hay không.”
Hệ thống: [ …… ]
Xin chào ký chủ rác rưởi, tạm biệt ký chủ rác rưởi!
Hơn nửa tháng gõ mõ, Đường Hoan tính toán thời gian, nếu không ngoài dự đoán của cô thì Hiên Viên Võ sắp phải xuất chinh rồi.
Quả nhiên, sau khi hạ triều, Hiên Viên Võ đột ngột đi tới viện của Đường Hoan. Anh chưa nói lời nào đã ôm cô vào lòng, sau đó lên tiếng, mang theo vài phần quyến luyến: “Tiểu Quận chúa, ta sắp phải ra trận giết địch rồi.”
Đường Hoan bình tĩnh đáp: “Thuận buồm xuôi gió.”
“Năm đó, lần đầu tiên ta xuất chinh, nàng đã cầu bùa bình an cho ta, nàng còn nhớ không?”
Hiên Viên Võ lấy ra từ trên cổ một lá bùa màu vàng được treo bằng dây đỏ đã hơi phai màu, có thể thấy nhiều năm qua đi như vậy, anh vẫn luôn mang nó bên người.
“Không nhớ. Muộn rồi, ta muốn ngủ.”
Đường Hoan mỉm cười, đôi mắt trong trẻo vẫn luôn nhìn thẳng vào Hiên Viên Võ.
Trong đôi mắt ấy, anh không thấy sự oán hận cũng như bất cứ cảm xúc nào cả, bọn họ giống như những người xa lạ đầy quen thuộc vậy.
Nét mặt Hiên Viên Võ dần ảm đạm, anh rời khỏi phòng Đường Hoan.
Khi anh vừa bước tới cửa phòng cô, bên trong bắt đầu vang lên âm thanh gõ mõ cực kỳ nhẹ nhàng.
Hệ thống: [ …… ]
Ký chủ rác rưởi thật ghê gớm, tiếng mõ của cô đã trở thành một loại hình âm nhạc luôn rồi.
Đằng ấy có thể tưởng tượng ra tiếng mõ khi được gõ theo tiết tấu của nhạc khiêu vũ ngoài quảng trường không?
Nó cảm thấy ký của rác rưởi của nó đã dần dần nguôi ngoai sau cái chết của Thụy Vương và Thụy Vương phi, cô không còn đắm chìm trong bi thương nữa mà bắt đầu khôi phục lại dáng vẻ… Đầu óc bay bổng không giống người bình thường.
Sau khi gõ mõ theo tiết tấu nhạc khiêu vũ ngoài quảng trường, Đường Hoan nằm xuống giường, cuộn người lại tựa một con tôm, lẳng lặng nhìn vô định.
Sau đó, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quả nhiên, chiến sự lại bùng nổ rồi.”
Tin tức Thụy Vương chết đã bị phong tỏa tại kinh thành. Ông trấn thủ biên quan nhiều năm như vậy nên cũng đã trở thành sự uy hiếp đối với địch quốc, nếu để địch quốc biết ông đã chết, thế cuộc chắc chắn sẽ trở nên náo động.
Chính vì thế, Hoàng Đế đã cho phong tỏa tin tức về cái chết của Thụy Vương, sau đó, ông ta bắt đầu cân nhắc phái tướng lĩnh khác tiếp nhận biên quan. Chỉ là chuyện này quá quan trọng nên trong một khoảng thời gian ngắn, ông ta còn chưa suy xét xong.
Đúng ra thì tin tức Thụy Vương chết không thể truyền tới biên quan nhanh như vậy được.
Đường Hoan cũng đâu có làm gì, cô chỉ gặp quản gia nhà mình một lần mà thôi.