Lăng Trầm trầm tư một lúc, sau đó chầm chậm gật đầu.
Khống chế được xác sống thì chỉ có hai trường hợp: một là xác sống cấp cao, hai là dị năng giả hệ tinh thần.
Có điều, dị năng giả hệ tinh thần khống chế một, hai cái xác sống còn được chứ khống chế cả đoàn quân xác sống là chuyện không có khả năng xảy ra.
Cho nên, 90% thiếu niên khống chế xác sống kia là một xác sống cấp cao. Bắt cậu ta về, có khi sẽ đột phá được bình cảnh nghiên cứu.
“Báo cho quân đội, bảo họ chuẩn bị vật tư, vũ khí, điều nhân lực cho chúng ta, đưa chúng ta ra ngoài căn cứ.”
Dùng xác sống có ý thức làm vật thứ nghiệm thì còn gì bằng.
Riêng Hoan Hoan, cô là thú cưng chỉ thuộc về một mình anh, không phải vật thí nghiệm!
“Được.”
*
* *
Trên đường về nhà, giáo sư Mạc vẫn chưa khống chế được sự kích động trong lòng mình.
Là một người nghiên cứu y học đã nổi tiếng, vinh hoa phú quý lão đều có, lão chỉ thiếu một cơ hội lưu danh sử sách mà thôi.
Nếu Lăng Trầm có thể đột phá trong việc nghiên cứu virus xác sống thì bọn họ sẽ được toàn nhân loại cảm kích, sùng bái.
Lăng Trầm hoàn toàn chẳng đoái hoài gì tới những hư danh ấy nên chắc chắn toàn bộ vinh dự sẽ thuộc về lão - ân sư của anh.
Khi giáo sư Mạc về đến nơi, đèn đuốc trong nhà đã sáng chưng, trên bàn còn bày sẵn đồ ăn, cả ngôi nhà trông có vẻ cực kỳ ấm áp.
Cô con gái ruột mà lão vừa nhận ngoan ngoãn ngồi chờ lão về ăn cơm.
Hoắc Thủy cực kỳ giống với mối tình đầu của giáo sư Mạc, nhìn khuôn mặt của ả, lão bất giác cảm khái.
Năm đó, lão thật sự không còn sự lựa chọn nào khác nên mới bỏ lỡ cơ hội ở bên “chân ái” của mình. Nếu lão biết chân ái của lão mang thai, dù phải trả giá nào, lão cũng không cưới người đàn bà kia!
Có điều, bây giờ, mọi chuyện đều ổn rồi. Vòng đi vòng lại, con gái lão cũng về bên lão.
Lão biết, ở cái tuổi năm mươi[1] này mà còn có được một đứa con ruột đã là trời cao ưu ái.
[1]ở đây dùng 知天命(tri thiên mệnh: hiểu được mệnh trời): ý chỉ tuổi năm mươi. Cả câu là “ngũ thập chi thiên mệnh”(năm mươi hiểu mệnh trời.), trích lời Khổng Tử. Diệp mỗ đã giải thích kỹ ở thế giới đầu.
“Thủy Nhi….” - Thực hiển nhiên, lúc này, tâm tình giáo sư Mạc tốt hơn trước rất nhiều.
Cảm nhận được tâm trạng của lão, Hoắc Thủy tò mò hỏi: “Cha, hôm nay có việc gì khiến cha vui vẻ thế ạ?
“Cũng không có gì to tát, chẳng qua là dị năng giả của căn cứ phát hiện ra một chuyện khá đáng mừng, chuyện này có khả năng sẽ giúp cha đột phá được bình cảnh thí nghiệm.” - Cao hứng, giáo sư Mạc không nhịn được, nói nhiều vài câu - “Nếu Lăng Trầm và quân đội thành công bắt được cái xác sống vẫn giữ được ý thức của một con người kia thì ngày nhân loại nghênh đón ánh bình minh không còn xa nữa.”
Xác sống vẫn giữ được ý thức của con người?
Theo bản năng, Hoắc Thủy chớp chớp mắt: “Cha, cái xác sống mà cha nói là nữ xác sống ạ?”
Chẳng lẽ Lăng đại ca và em gái của anh ấy xảy ra xích mích?
“Không phải, nghe nói là một thiếu niên.” - Giáo sư Mạc phẩy phẩy tay. Một lúc sau, lão hỏi lại - “Thủy Nhi, sao con lại cho rằng cái xác sống kia là nữ xác sống?”
Nghe Hoắc Thủy hỏi vậy, giáo sư Mạc cảm thấy con gái mình đã từng gặp xác sống có ý thức.
“Bởi vì em gái của Lăng đại ca đã biến thành xác sống nhưng vẫn giữ được ý thức ạ! Con tưởng cha vừa nói đến cô ấy cơ!”
Đường Hoan không hề biết, trong lơ đãng, cô bị người ta chọc một dao.