Mục lục
Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn cơm không thấy người đâu, trong lòng Tiêu Liệt nghẹn một đống lửa giận.

Đến tối, tới giờ ngâm chân và mát xa, Tiêu Liệt ngồi bên bàn đọc sách, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía cửa phòng, anh không thể tập trung xem văn kiện trên tay được.

Ngày thường, cứ đến tám giờ, Đường Hoan sẽ mang theo thùng thuốc vào phòng Tiêu Liệt. Bắt đầu từ bảy rưỡi, anh đã không ngừng nhìn về phía cửa phòng. Anh cũng cực kỳ tức giận nhưng lại chẳng thể khống chế được hành vi của mình, thật kỳ quái!

Cuối cùng, tiếng gõ cửa cũng vang lên.

Tiêu Liệt lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, hắng giọng, cố gắng để mình trông bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì: "Vào đi."

Thấy người tới là người hầu, Tiêu Liệt nhíu chặt mày: "Lẫm Dĩ Hoan đâu?"

Anh không hòa nhã nhìn người hầu mang theo thùng nước tiến vào, lửa giận trong lòng lập tức tăng vọt. Người phụ nữ chết tiệt kia thật sự bắt đầu giận dỗi! Chẳng qua chỉ nặng lời với cô có một câu thôi, quả thật lòng dạ còn nhỏ hơn cả mũi kim!

"Thiếu phu nhân đã đi ngủ rồi."

"Hiện tại mới mấy giờ, sao cô ta có thể ngủ, gọi cô ta đến đây!" - Tiêu Liệt không hề ý thức được rằng mình hiện tại chẳng khác nào một đứa nhỏ vô cớ gây chuyện.

Người hầu là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn - năm mươi tuổi, con gái của bà thậm chí còn lớn tuổi hơn thiếu phu nhân, vì thế, bà không nhịn được mà nói chuyện thay cho cô: "Thân thể thiếu phu nhân vốn không tốt, trong khoảng thời gian này đã luôn vất vả quá mức, nếu không nghỉ ngơi tử tế, cũng không biết khi nào bệnh tình sẽ tái phát. Cô ấy thật sự đã ngủ rồi, nếu thiếu gia không tin, có thể tự đi xem."

Trong khoảng thời gian này, thiếu phu nhân đã gầy hẳn đi, sắc mặt hiện rõ sự ốm yếu bệnh tật, chẳng qua vì cô luôn cười cực kỳ vui vẻ nên không ai để ý tới mà thôi.

"Để thùng thuốc ở đấy rồi đi ra ngoài đi, tôi tự rửa được."

A, không phải ban ngày còn cáu giận ném đồ, nhảy nhót tung tăng sao?

Làm việc vất vả... rõ ràng là lấy cớ!

Cô cho rằng cô chăm sóc anh một thời gian là anh sẽ không thể rời khỏi cô? Cô cho rằng chiến tranh lạnh từ một phía có thể khiến anh chủ động xuống nước xin lỗi?

Suy nghĩ kiểu này thật sự quá ngu xuẩn!

Tiêu Liệt nghĩ thầm, người phụ nữ kia chính là một người không chịu ngồi yên, thích lảm nhảm, không thể ngừng nhảy nhót lung tung dù chỉ một phút, thường sẽ chạy tới trước mặt anh lắc lư. Anh thật sự muốn xem, cô có thể nhịn được bao lâu.

Sau khi bình tĩnh lại, nội tâm Tiêu Liệt khôi phục như lúc bày mưu tính kế trên thương trường.

Anh đã hiểu quá rõ lòng người.

Người, tuyệt đối không thể quá chiều chuộng, dưới tình huống này, không thể chiều theo ý người phụ nữ kia, nếu không, cô sẽ cho rằng mình có địa vị đặc biệt trong lòng anh, sẽ càng được đà lấn tới.

Trên thương trường, Tiêu Liệt chưa từng thất bại trong việc khống chế lòng người, nhưng, rõ ràng là anh chẳng hề hiểu gì về "sinh vật" mang tên phụ nữ.

Phụ nữ khi không thù oán, có thể đối xử cực kỳ tốt với anh, nhưng một khi bắt đầu "ghim" rồi thì lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách.

"Lâm Dĩ Hoan..."

Tiêu Liệt phát hiện, quả thật anh đã quá xem thường người phụ nữ này. Vài ngày trôi qua, vậy mà cô có thể nhịn được, một câu cũng không nói với anh. Cô cũng chẳng hề tránh né anh, lúc cần ăn cơm thì ăn cơm, lúc nên xem TV thì xem TV, cô chỉ coi anh thành một người vô hình, không tồn tại trong nhà mà thôi.

Đường Hoan nhàn nhạt nhìn sang: "Có chuyện gì sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK