Tô Hàng ôm chặt chân Phương Hoàng, hoàn toàn mặc kệ hình tượng của mình.
Mặt Phượng Hoàng lạnh te, cô nàng toan đá văng cậu ra, nhưng, khi cô nàng vừa nhấc chân, cậu đã lập tức đứng bật dậy.
Tô Hàng cười hì hì với Phượng Hoàng: “Gặp lại tôi, cậu có thấy vui không?”
Phượng Hoàng lẳng lặng lấy ra một con dao găm, để lên ngực Tô Hàng, lạnh lùng nhìn cậu.
Không nói chuyện với thiểu năng trí tuệ, đây là nguyên tắc lão tổ tông truyền lại. Bởi vì, thiểu năng trí tuệ có thể lây.
Tô Hàng sợ tới mức sững sờ. Cậu giơ hai tay lên, tủi thân nói: “Bạn học……”
“Câm miệng, lùi lại, nếu không, chết!” - Phường Hoàng ghét bỏ, xoay người rời đi.
Tô Hàng lon ton đi theo.
Đanh đá ghê! Nhưng mà… đáng yêu thật ấy!
Lúc này, mắt Tô Hàng cứ như gắn sao vậy.
Đồng thời, hệ thống thu thập năng lượng chính trực bắt đầu thông báo: [Ký chủ Phượng Hoàng. Điểm nhân phẩm: -10; điểm năng lượng chính trực: 0...10...20...50...100. Đổi 1 điểm nhân phẩm: có/không. Ký chủ chưa kịp quyết định, hệ thống quyết định thay: đồng ý đổi.]
[Ký chủ Phượng Hoàng. Điểm nhân phẩm: -9; điểm năng lượng chính trực: 0]
Cảm thấy có người đi theo mình, Phượng Hoàng không vui. Cô nàng dừng bước, quay đầu nhìn Tô Hàng.
Tô Hàng lập tức đứng khựng lại, bày ra dáng vẻ khẩn trương lại đáng thương: “Tôi, tôi cũng đi đường này!”
Nếu dựa theo tính xấu thường ngày của Phượng Hoàng, chắc chắn cô nàng sẽ tát bay Tô Hàng rồi nghênh ngang rời đi. Đáng tiếc, vị trí hiện tại của cô nàng rất dễ khiến người khác chú ý, vì tránh gây phiền toái, đành tạm thời nhẫn nhịn đám nhân loại ngu xuẩn này vậy.
Cả một quãng đường, Tô Hàng đều đi phía sau Phượng Hoàng, điều này chứng tỏ cô nàng cũng đang tới khoa ngoại thương, chẳng lẽ duyên phận thật sự tồn tại ư? Cô nàng cũng là sinh viên khoa ngoại thương?
Tô Hàng thầm hưng phấn.
Nhịn không được, cậu bắt đầu mở ‘máy hát’, nói với Phượng Hoàng đang đi đằng trước: “Bạn học, bạn cũng là sinh viên khoa ngoại thương à?”
Phượng Hoàng: “……”
“Không biết bạn học chuyên ngành gì?” - Tô Hàng cẩn thận đi nhanh hơn một chút, kéo gần khoảng cách với Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng: “……”
“Vì sao lúc trước tôi chưa từng gặp bạn ở khoa ngoại thương nhỉ?” - Tô Hàng tiếp tục đẩy nhanh bước chân hơn, cậu tự cảm thấy mình thật bổng bổng đát!
Phượng Hoàng: “……”
Phượng Hoàng chọn chuyên ngành tài chính.
Tại sao lại học tài chính? Cô nàng nghe nói trong trường đại học này, ngành tài chính có nhiều thiên chi kiêu tử nhất. Đa số con nhà giàu, nếu muốn kế thừa sự nghiệp thì ít nhất cũng phải nắm chắc kiến thức tài chính trong tay. Phượng Hoàng không thích giao tiếp với những kẻ thiểu năng trí tuệ nên đương nhiên cô nàng sẽ tới nơi có nhiều thiên chi kiêu tử nhất rồi.
Như vậy… mới dễ dàng gây chuyện!
Phượng Hoàng đi vào lớp A ngành tài chính.
Tô Hàng cũng theo tới lớp A ngành tài chính.
Tô Hàng cực kỳ vui mừng, thì ra là bạn cùng lớp, vậy thì “ở lầu gần nước được thấy ánh trăng đầu tiên”[1] rồi. Nghĩ vậy, tim Tô Hàng bắt đầu đập thình thịch, khuôn mặt dần trở nên đỏ ửng, cứ như bị say xe, sắp ngã xỉu vậy.
Sau cơn hưng phấn, Tô Hàng mới bắt đầu phản ứng lại…
Không đúng, nếu là bạn học cùng lớp, vì sao trước đó chưa từng gặp?
Chẳng lẽ là sinh viên mới chuyển tới.
Cậu nghe nói có một nữ sinh khoa y chuyển sang đây, hay…
Là cô ấy?
[1]ở lầu gần nước được thấy ánh trăng đầu tiên: ở gần thì được lợi, tương đương: “gần quan được hưởng lộc”