Cô ta đang tập trung làm mối cho Tiêu Liệt và Đường Hoan, hơn nữa, hình như còn ôm tâm thái chuộc tội, không chứng kiến Đường Hoan hạnh phúc thì không từ bỏ.
Đường Hoan có thể làm gì?
Cô cũng cực kỳ tuyệt vọng!
Thấy hộp cơm giữ nhiệt trước mắt, cô day day huyệt thái dương, lạnh lùng nhìn Lâm Dĩ Nhu, cự tuyệt kiến nghị mà cô ta tự cho là đúng.
Lâm Dĩ Nhu thở dài: "Tiểu Hoan, em từ nhỏ đã quật cường, A Liệt cũng vậy, nhưng, trong tình cảm, nào có chuyện cả hai đều không chịu xuống nước." - Giọng điệu bất đắc dĩ cứ như thể cô ta đang đối mặt với một đứa nhỏ vô cớ gây rối vậy - "Trái tim của con người đều là thịt, em đối tốt với anh ấy, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ cảm động."
Đường Hoan: ".... Muốn đi thì chị tự đi, tôi không đi!" - Cho dù đang cực kỳ bực nhưng cô vẫn nghiến răng nghiến lợi, duy trì nụ cười mỉm.
Đi đi đi đi, cô tự đi đi!
Nếu cô không tới Tiêu thị, sao có thể gặp được Trình Ánh đang lâm vào cảnh khốn cùng vì bị Tiêu Liệt bám riết không tha, sao có thể được Trình Ánh dỗ dành rồi sinh lòng trắc ẩn cơ chứ?
Hai người các cô không cấu kết với nhau, nhiệm vụ này của tôi sao có thể nhanh chóng kết thúc một cách tàn nhẫn?
Đường Hoan không thích thế giới này!
Một chút cũng không thích!
Cho nên cô muốn nhanh chóng rời đi!
Thái độ của Đường Hoan quá kiên quyết, Lâm Dĩ Nhu chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: "Nếu chị không khuyên được em, vậy chị sẽ đi khuyên A Liệt giúp em."
Dứt lời, cô ta lập tức mang theo hộp cơm, vác bụng bầu ra khỏi cửa nhà.
Không yêu Tiêu Liệt mà Đường Hoan còn cảm thấy lạnh lòng chứ nếu là người luôn mong chờ với hôn nhân như nguyên chủ, chắc đã tức chết tại chỗ rồi.
Hôn nhân của tôi vì sao lại bất hạnh thế này, chẳng lẽ cô không tự suy nghĩ lý do? Đã vậy còn khuyên này khuyên kia, mẹ nó, cô không xen vào là tôi đã cảm ơn trời đất lắm rồi!
*
* *
Tiêu thị.
Tin tức thai phụ mang theo bụng bầu tới đưa cơm cho tổng giám đốc nhanh chóng được phát tán, trong tíc tắc, gần như mọi người đều biết.
Sau khi phẫu thuật chân, mặc dù cố gắng thì Tiêu Liệt có thể đứng thẳng nhưng vì vừa mới phẫu thuật nên anh vẫn cần phải ngồi xe lăn, tránh cho việc vết mổ lâu bình phục. Sau khi nghe trợ lý báo cáo rằng phu nhân đang chờ dưới sảnh lớn, Tiêu Liệt theo bản năng muốn đứng lên, xuống đón người, may mà thư ký Lý đã giữ anh lại, sau đó đẩy xe lăn xuống thang máy.
Thư ký Lý thầm phỉ nhổ: Boss, ngài nóng vội làm gì, ngày nào cũng thấy nhau, đến nỗi phải nóng vội như vậy sao?
Thư ký Lý đâu biết, kể từ khi boss nhà mình tác quái thì anh đã không còn được nói chuyện tử tế với Đường Hoan!
Tiêu Liệt cực kỳ hưng phấn đi xuống từ thang máy chuyên dụng, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Dĩ Nhu, anh như bị người ta hất một bát nước lạnh...
Lúc còn trong thang máy, ánh mắt khi thì kiêu ngạo, khi thì làm ra vẻ lạnh lùng, khi thì ấm áp, thần sắc không ngừng thay đổi như bị động kinh, lúc này, tất cả đều hóa thành trầm lặng.
Vừa nãy, anh còn suy nghĩ xem nên dùng dáng vẻ nào để đối mặt với Lâm Dĩ Hoan, kết quả, tất cả suy tính đều thành công cốc...
Quả nhiên, đúng như Đường Hoan dự đoán, sau khi Lâm Dĩ Nhu rời khỏi Tiêu thị thì bị người ta bịt kín miệng từ sau lưng, kéo tới chỗ kín.
Lâm Dĩ Nhu liều mạng giãy giụa.
"Bà xã, là anh!"
Khi giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Lâm Dĩ Nhu không giãy giụa nữa nhưng nước mắt lại lập tức lăn dài, muốn ngăn cũng không được.