------------
CHƯƠNG 65 - Người chồng cố chấp, anh cút ngay (12)
Vững tiến, hát vang trên con đường mang tên "tìm chết", Đường Hoan thả bay bản thân.
Cô khiến Tiêu Liệt tức đến mức gần như không có thời gian để tự chà đạp, coi thường mình nữa. Suy nghĩ duy nhất trong đầu anh bây giờ là phải nhanh chóng chỉnh đốn lại tất cả, sau đó chơi chết người phụ nữ to gan lớn mật này!
"Thiếu phu nhân, từ khi cô đi tới giờ, thiếu gia vẫn luôn ở lì trong phòng tắm không chịu ra ngoài, cô có muốn......" - Người hầu thật sự sợ hãi Tiêu Liệt quỷ súc nên khi gặp chuyện gì, phản ứng đầu tiên là tới tìm Đường Hoan, để cô giải quyết.
Dù sao thì sau khi trêu chọc, quát mắng thiếu gia xong, thiếu phu nhân vẫn có thể lạnh mặt rời đi như một vị thần.
Sau khi cô rời khỏi, vẫn luôn ở lì trong phòng tắm, không chịu ra ngoài?
Đường Hoan kinh hãi, trong đầu hiện lên một số cảnh tượng vô cùng thảm thiết...
Vì thế cô ba chân bốn cẳng, vội vàng chạy tới phòng Tiêu Liệt.
Tuy cô ghim Tiêu Liệt vì anh đánh cô một roi nhưng cô cũng không tàn nhẫn đến nỗi mong chờ người ta chết!
Sau khi vào phòng, Đường Hoan phi thẳng tới cửa phòng tắm, lay lay tay cầm.
Không mở.
Đường Hoan cũng rất hổ báo, không làm thì thôi chứ nếu làm là phải chơi đến cùng. Cô không ngừng tông cửa khiến cảnh cửa vang lên rầm rầm. Vì quá sốt ruột nên cô không hề nghe thấy tiếng gầm khàn khàn bên trong.
"Ầm..." một tiếng.
Cửa phòng tắm bị Đường Hoan mạnh mẽ phá ra.
Không có cảnh bồn tắm đầy máu loãng như trong tưởng tượng, cũng không nhìn thấy hình ảnh cánh tay với một vết dao sâu đến tận xương, rũ xuống bên ngoài bồn tắm!
Đường Hoan chớp chớp mắt.
Sau đó, cô lại tiếp tục chớp chớp mắt.
Con mẹ nó, trường hợp này quả thật quá xấu hổ!
Cô còn tưởng rằng, tưởng rằng......
"Lâm Dĩ Hoan!" - Tiêu Liệt đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy anh tức giận, quát lên cái tên của người phụ nữ này nữa rồi! Nếu anh còn có thể đi được... Anh hận không thể lập tức kéo cô cùng chết!
Anh chưa bao giờ rơi vào tình cảnh chật vật thế này!
Đây là một phòng tắm rất đẹp, sàn nhà bằng gỗ bóng loáng, được trải tấm thảm dài bằng nhung cách bồn tắm một khoảng, diện tích căn phòng rộng bằng một phòng đủ cho cả nhà có điều kiện kém sinh sống. Có điều, không khí giữa hai người bên trong lại cực kỳ xấu hổ, một người nổi giận như sấm, người còn lại thì ngây ngốc, mang theo chút lấy lòng.
Đường Hoan nhìn Tiêu Liệt, người đang ngồi dưới đất, luống cuống kéo quần lên nhưng vì chân không có sức nên chẳng thể mặc quần vào như người thường. Tay bận chân bịu, mặt anh đen như đáy nồi, mang theo chút sắc đỏ vì vừa tức giận.
"Cô còn nhìn? Nhanh cút ra ngoài đi!" -Tiêu Liệt quát lên.
Nhìn thoáng qua bắp đùi màu đồng kia, Đường Hoan tặc lưỡi, bắp thịt với những đường cong căng phồng đầy mạnh mẽ!
Sau đó, cô bất đắc dĩ thở dài, đi về phía Tiêu Liệt.
"Cô tới đây làm gì? Tôi bảo cô cút đi cơ mà! Cô điếc à!"
Đường Hoan không nói lời nào, nâng Phó Liệt từ dưới đất lên, cô thở hồng hộc, anh rất nặng, cô cảm giác như mình sắp bị bẻ gãy đến nơi rồi.
"Anh ở trong phòng tắm lâu như vậy là vì muốn tự mặc quần áo?" - Đường Hoan ôm người lên xe lăn. Cảm nhận được áo sơ mi mà Tiêu Liệt tự mặc đã ướt sũng, cô vươn tay cởi áo anh ra.
Nhìn lướt qua khăn lông trên giá, Đường Hoan nghĩ, người đàn ông này cũng thật quật cường, không với tới khăn lông, anh thà để quần áo dính nước cũng không gọi người giúp đỡ.
Tiêu Liệt bực bội hất tay Đường Hoan ra: "Cô muốn làm gì?"
"Áo anh mặc ướt hết rồi, thời tiết giờ khá lạnh, dễ cảm lắm!" - Đường Hoan nhẫn nại giải thích.
Là một boss phản diện, Tiêu Liệt thật sự có chỗ hơn người. Người bình thường nếu bị tàn phế, có lẽ sẽ sống những tháng ngày cơm tới há miệng, áo tới duỗi tay, nhưng Tiêu Liệt lại không muốn tồn tại như một phế nhân. Anh nỗ lực tự mặc quần áo có lẽ cũng vì hy vọng bản thân giống người thường.