Chỉ có điều bây giờ cô đã biến thành xác sống, không còn là con gái cưng của Lăng gia nữa.
Cho dù Lăng Trầm về Lăng gia hay đi làm thí nghiệm với giáo sư Mạc thì cũng không thể để lộ chuyện bên cạnh anh có một cái xác sống được. Vậy nên, anh định sắp xếp cho cô thế nào?
[1]神不知鬼不觉(thần bất tri quỷ bất giác): thần không biết, quỷ không hay.
“Cậu sẽ nói chuyện Lăng Thần Hoan biến thành xác sống cho bác trai, bác gái à?” - Sau khi “trải chăn” được một nửa, mặc dù đã rất nóng ruột nhưng Thẩm Lương Chi vẫn không nói ra việc mình thật sự muốn.
Nếu cậu không tiện chăm sóc cô ấy thì tôi có thể giúp cậu, lo cho cô ấy một thời gian! Dù sao thì cha mẹ tôi cũng chẳng quản lý tôi, tôi toàn ở riêng thôi.
Thẩm Lương Chi muốn nói ra những lời này nhưng lại không muốn mình trở thành một kẻ quá nóng vội hay một kẻ lòng mang ý xấu.
“Chuyện này không hợp nói với người ngoài.”
Thẩm Lương Chi: … What? (*)
Người ngoài?
Đó là cha mẹ ruột của người ta đấy, còn người anh như cậu mới là con nuôi kìa!
“Tất nhiên là tôi sẽ chăm sóc Hoan Hoan thật tốt.”
Cô là của anh, sau khi anh coi trọng cô thì cô không còn thuộc về bất cứ một người nào khác nữa.
Thẩm Lương Chi cảm thấy có gì đó quái quái, thái độ của Lăng Trầm khiến y thấy khá kỳ quặc!
Lăng Trầm xoa xoa ngón tay, sau đó lên tiếng: “Sau khi về thủ đô, cậu hủy hôn với Hoan Hoan đi.”
Thảm Lương Chi: … What?
Não y tạm thời chết máy.
Vì sao?
“Tình hình của hoan Hoan bây giờ, cậu thấy rồi đấy. Tôi cũng không biết khả năng cô ấy có thể khôi phục là bao nhiêu phần trăm.”
Mặc dù khôi phục, hôn ước cũng không được thực hiện!
“Hơn nữa, hôn ước giữa cậu và cô ấy cũng chỉ là hôn ước bằng miệng, từ trong bụng mẹ, để hạnh phúc cả đời của cậu không bị chậm trễ, hủy hôn là việc tất yếu.”
Thủ đoạn và dục vọng chiếm hữu của Lăng Trầm đã thâm sâu đến một mức độ nhất định, Thẩm Lương Chi còn chưa kịp phản ứng đã bị anh chặn hết toàn bộ đường ra.
“Tại sao… lại là việc tất yếu”
Thương thay cho bạn học Thẩm Lương Chi, tuy rằng cảm thấy lời Lăng Trầm nói có gì đó khá kỳ quặc nhưng lại không biết phản bác thế nào.
“Chẳng lẽ cậu cho rằng bác trai bác gái sẽ đồng ý để cậu cưới xác sống làm vợ?”
“Hay là cậu cho rằng dù tôi biết cha mẹ cậu sẽ không chấp nhận Hoan Hoan nhưng tôi vẫn đưa Hoan Hoan tới cửa nhà cậu, để con bé bị bắt nạt? Tôi sẽ tự chăm sóc con bé, đến khi nghiên cứu ra thuốc chữa virus xác sống thì thôi, nhưng, cậu không chờ được đến lúc ấy.”
Thẩm Lương Chi tiếp tục đần mặt: “... Vì sao tôi không chờ được đến lúc ấy?”
Thái độ của Lăng Trầm hôm nay có chút hùng hổ!
Không phải trước giờ cậu vẫn luôn thuộc Phật hệ[2] à?
Nay ăn thuốc súng sao? Khiến người ta chẳng chống đỡ nổi!
[2]phật hệ: Sống không tranh cướp, không để tâm, không ganh đua với bên ngoài, chỉ cần làm được việc của bản thân là được, bằng lòng với cuộc sống đang có,.... đây là ngôn ngữ mạng Trung Quốc. Bạn Diệp nỗ nói: nói chung, những người thuộc Phật hệ là những người rất có “phật tính”, sống theo kiểu “vô dục vô cầu”. Phật tính để trong ngoặc kép nha ^^
(*) Tác giả “chơi” tiếng Anh.
“Thời buổi mạt thế hỗn loạn, xác sống hoành hành, ở thủ đô tất xuất hiện những thế lực rắc rối phức tạp. Để không bị cắn nuốt, các gia tộc lớn sẽ nghĩ ra đủ mọi cách nắm giữ nhiều quyền lực hơn.”
“……” Thẩm Lương Chi tỏ vẻ y không hiểu gì hết.
“Chẳng lẽ cậu tưởng chuyện hôn nhân của cậu còn do cậu hay cha mẹ cậu làm chủ à? Chờ về thủ đô, chuyện hôn nhân của cậu sẽ bị Thẩm gia biến thành công cụ mượn sức.” - Cực kỳ bình tĩnh, Lăng Trầm thần thuật lại sự thật.