“Ngươi biết vì sao tháng nào Nhã Nhi cũng tới chùa Hộ Quốc dâng hương không? Bởi vì đó là nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau!”
“Năm đó, việc duy nhất trẫm sai chính là quá tự tin vào chính mình nên mới làm Nhã Nhi tổn thương, cuối cùng, ngươi lại thành kẻ được lợi!”
“Là con gái ruột của trẫm mà Bình An lại phải gọi ngươi là cha nhiều năm như vậy, nếu không phải ngươi đối xử tốt với con bé, trẫm đã sớm băm vằm thây ngươi rồi!”
Càng nói, Cố Sơn Vân càng hùng hổ.
Thụy Vương hoang mang, lắc đầu: “Không thể nào, không thể như vậy được….”
Một người yêu cực kỳ sâu đậm, khi biết trong tim cô gái mình yêu luôn có bóng hình kẻ khác, thế giới, tín ngưỡng của họ sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Khi cưới Nhã Nhi, Thụy Vương biết nàng đang có thai.
Nàng lạnh nhạt như thể mất đi toàn bộ niềm tin. Khi Thụy Vương cầu hôn, nàng chỉ nhàn nhạt nói: “Trong bụng ta đã có một đứa nhỏ không rõ cha là ai, ta không xứng với lục điện hạ, kính xin điện hạ trở về cho.”
Thụy Vương quỳ ở cổng Hiên Viên gia suốt ba ngày ba đêm, bày tỏ tấm lòng của mình. Ông biết mình là kẻ lỗ mãng, trừ ra trận giết địch thì không hề biết một chút thi từ ca phú nào. Cho nên, ông chỉ có thể dùng cách này để thể hiện tình cảm của mình, khiến nàng động lòng.
Khi nàng đáp ứng gả cho ông, khi nàng đội mũ phượng, trùm khăn đỏ, ngồi trên giường chờ ông tới vén khăn voan, khi nàng khóc lóc trong phòng sinh, sinh đứa con không chảy dòng máu của ông, ông đều cảm thấy vô cùng cao hứng.
Từ trước tới nay ông luôn cảm thấy, có thể cưới được nàng đã là phúc đức tu được từ kiếp trước. Chỉ cần ông nỗ lực, chắc chắn có thể bù lại những khuyết điểm của mình, nhất định có thể làm Nhã Nhi thích ông.
“Ngươi nghĩ vì sao mẫu hậu bị bệnh nặng, Nhã Nhi sẽ chịu khổ ngày đêm, không được nghỉ ngơi tử tế để chăm sóc mẫu hậu?”
“Vì sao Bình An lại thân cận với trẫm và mẫu hậu như vậy?”
“Bởi vì chúng ta mới thật sự là người một nhà!”
Bốn chữ “lưỡng tình tương duyệt” không ngừng quay cuồng trong đầu Thụy Vương. Ông cảm thấy mình thật nực cười.
Thì ra nàng ấy tự nguyện, ông cho rằng mình mưu phản là có thể bảo vệ thê tử, nhưng…
Nhã Nhi với Cố Sơn Vân mới thật sự là lưỡng tình tương duyệt, căn bản, nàng ấy không cần ông bảo vệ!
Tâm trí Thụy Vương gần như là sụp đổ, đầu óc trống rỗng.
Cố Sơn Vân cực kỳ thích nhìn thấy cảnh người khác gồng mình chống đỡ như vậy nên tiếp tục nói: “Lục đệ, đệ có thể yên tâm, chuyện đệ mưu phản sẽ không liên lụy tới Bình An và Nhã Nhi.”
“Chờ sau khi đệ bị xét xử, trẫm sẽ cho Nhã Nhi một thân phận mới và đón nàng ấy vào cung. Trẫm cũng sẽ không bạc đãi Bình An. Không có đệ, mẹ con nàng ấy sẽ sống càng sung sướng hơn.”
“Đủ rồi, ngươi không cần nói thêm gì nữa!” - Thụy Vương phi đi ra từ trong thiên điện.
Trước khi Vương phủ bị khám xét, Hiên Viên Nhã đã được Thái hậu triệu vào cung với lý do nói chuyện về cuộc sống thường ngày. Đây cũng chính là lý do vì sao Thụy Vương không hề phản kháng mà lập tức chịu trói.
Thụy Vương phi là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, thanh cao và có chút lạnh nhạt.
Bà rất khác với những người phụ nữ bình thường, bà luôn có những ý tưởng kinh hãi thế tục, hơn nữa, bà chưa từng để ý ánh mắt người khác, sống vô cùng tiêu sái, cởi mở.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh lãnh của thê tử mình, nét mặt Thụy Vương mang theo sự đau khổ và vài phần tự giễu.