[1]xuất thần: linh hồn rời khỏi thân xác, tương tự: thả hồn theo gió mây, không tập trung.
“Nếu cậu muốn học cách thí nghiệm thì tôi có thể dạy cậu. Cậu không cần sợ tôi như vậy. Cô ấy đi rồi, chẳng những cô ấy không cần tôi mà đến cậu, cô ấy cũng không cần, chứng tỏ cô ấy cũng đâu thích cậu nên tôi sẽ không gây thương tổn cậu.”
Lăng Trầm nhớ như in, đó là lần đầu tiên Bác Uyên nói nhiều với anh như vậy.
Giọng điệu của Bác Uyên khi nói những lời ấy cực kỳ vững vàng, nhưng, ẩn bên trong lời nói của ông lại là sự thương tâm vô hạn.
Lăng Trầm ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất cùng với Bác Uyên khoảng ba năm.
Từ sau khi người phụ nữ kia rời đi, Bác Uyên thường xuyên cúi đầu lẩm bẩm trong lúc ăn cơm, như nói một mình lại như dạy dỗ Lăng Trầm:
“Với tình hình sức khỏe hiện tại, tôi không thể ở bên cậu lâu dài được. Chờ sau khi tôi chết, những thứ của tôi đều thành của cậu, có lẽ cậu sẽ không bị chết đói.”
“Thật ra, tôi phải chết ngay từ lúc cô ấy đi mới đúng. Chỉ là, tôi vẫn chưa hoàn thành thí nghiệm. Đời này, thứ quan trọng nhất với tôi chính là cô ấy và thí nghiệm.”
“Về sau, nếu cậu muốn nuôi thú cưng thì đừng đi vào vết xe đổ của tôi, chọn thú cưng có tâm một chút, nếu không, cậu sẽ rất đau lòng.”
Nói được vài ba câu, ông lại ho ra máu. Ông bình tĩnh lau đi vết máu nơi khóe miệng như thể chẳng có vấn đề gì, sau đó uống một hớp nước rồi chầm chậm ăn cơm.
Cậu bé mờ mịt nhìn ông. Một lúc sau, cậu cẩn thận mở miệng: “Vì sao cha lại ho ra máu?”
“Bị cảm nhiễm virus trong lúc thí nghiệm sẽ rơi vào tình trạng giống tôi bây giờ, nội tạng dần dần bị ăn mòn từ trong ra ngoài.”
Thế nên, ông mới thả thú cưng của mình đi, cô ấy cũng sẽ không quá chán ghét ông nữa.
Ông không muốn dáng vẻ thảm hại khi chết của mình bị cô ấy nhìn thấy. Cô ấy vốn đã chẳng thích ông, nếu thấy ông như vậy sẽ càng ghét ông hơn.
“Vậy… mỗi người đều phải nuôi thú cưng ạ?” - Cậu bé tiếp tục hỏi.
“Không phải tất cả mọi người đều nuôi thú cưng, nhưng sau khi nuôi thú cưng, thế giới này sẽ trở nên thú vị hơn, chỉ có một mình thì cô đơn lắm.”
“Nhưng sau khi cha nuôi thú cưng cũng có thấy cha vui vẻ đâu, dường như bà ấy không hề thích cha, từng giây từng phút, bà ấy đều muốn thoát khỏi cha.” Hơn nữa, hai năm trước, bà ấy cũng đã thành công chạy thoát.
“Đó là vì tôi đã bất cẩn sai ngay từ khi bắt đầu. Nếu sau này cậu muốn nuôi thú cưng thì phải nhớ kỹ: không được giam cầm cô ấy ngay từ đầu, đừng để cô ấy chán ghét cậu, phải đối xử thật tốt với cô ấy, tự khắc cô ấy sẽ cam tâm tình nguyện ở lại bên cậu, không ai có thể cướp cô ấy đi được.”
Bác Uyên vô cùng tiếc nuối. Ông sai ngay từ đầu, thế nên cho dù sau này ông đối xử tốt với cô ấy đến mức nào, cô ấy cũng không chấp nhận ông.
Rõ ràng ông đã chiều chuộng cô ấy như vậy, thậm chí ngay cả thí nghiệm cũng bị ông xếp sau cô ấy, nhưng… cô ấy vẫn cứ ghét ông!
Nuôi được một cô thú cưng ngoan ngoãn, nghe lời, để hai người có thể sống nương tựa vào nhau quả là một việc khó khăn.
Từ khi sức khỏe bắt đầu xuống dốc, tốc độ thực hiện các thí nghiệm của Bác Uyên cũng chậm đi rất nhiều. Thật ta, ông chỉ đang làm thí nghiệm giết thời gian trong khi chờ cái chết đến mà thôi. Đáng tiếc, cuối cùng, ông vẫn không thể chết tự nhiên…..
- -------
Trong chương này và chương trước, có lúc Diệp mỗ dùng “cô” có lúc lại dùng “bà” cho nhân vật “người phụ nữ” là vì người phụ nữ ấy là “cô” trong suy nghĩ của Bác Uyên, là “bà” trong lời kể của tác giả. Thật ra mọi người cũng biết, trong tiếng Trung không có hệ thống đại từ nhân xưng như của mình nên để phù hợp với nước mình, Diệp mỗ vẫn quyết định phân chia rõ ràng ra như vậy.