"Người đàn ông như vậy, bảo sao Lâm Dĩ Nhu chướng mắt. Nếu là tôi, tôi cũng chướng mắt. Trên đời này, đáng sợ nhất không phải là gặp trắc trở mà là sau khi gặp phải trắc trở lại chỉ biết suy sụp. Cái loại đàn ông vừa gặp chuyện đã điên cuồng, cáu kỉnh này, chậc...]
Tuy Đường Hoan không nói hết câu nhưng tiếng chậc chậc kia cũng đã đủ để người ta cảm nhận được sự châm chọc trong đó rồi.
[......] Lại một lần nữa, hệ thống trầm mặc. Là một boss phản diện, chắc Tiêu Liệt cũng không kém đến mức ấy đâu nhỉ.
"Tự nhủ" xong, Đường Hoan dọn dẹp đồ đạc bị ném lung tung trong phòng, đặt chúng vào chỗ cũ, sau đó rời khỏi phòng Tiêu Liệt.
Khi tiếng đóng cửa vang lên, người đàn ông đang nằm trên giường khẽ động đậy ngón tay, sau đó nắm chặt bàn tay thành quyền.
—— "Có thể sống tốt lại cứ cố tìm đường chết..."
——"Người đàn ông như vậy, bảo sao Lâm Dĩ Nhu chướng mắt..."
Những câu nói khó nghe ấy cứ như là ma chú, không ngừng quẩn quanh bên tai Tiêu Liệt. Không thể kìm nén được nữa, anh mở trừng hai mắt, đôi con ngươi đỏ ngầu cứ như ác quỷ đến từ địa ngục, ngập tràn thô bạo, tuyệt vọng cùng tàn nhẫn.
Anh, Tiêu Liệt chưa bao giờ bị người khác chế nhạo như vậy.
Thế mà cô, Lâm Dĩ Hoan lại...
Chuyện hôn lễ, anh còn chưa tính sổ với cô đâu!
[Ta cảm thấy, chờ sau khi Tiêu Liệt bình tĩnh lại, cô sẽ là người đầu tiên bị anh ta chơi chết!]
Chẳng thèm để ý, Đường Hoan cắn hạt dưa: "Tôi mà phải sợ cái người què chết tiệt ấy à?"
[Thân ái, cô thay đổi rồi, cô không còn là người như ở nhiệm vụ trước nữa!] - Hệ thống đau đớn nói - [Cô nghĩ lại xem, cô đã từng hiền lành, lương thiện, săn sóc, hiểu ý người như thế nào. Giờ cô đã hoàn toàn thay đổi!]
Đường Hoan lười phải nghe cái hệ thống thích diễn kịch này nói nhảm.
Thật ra câu chuyện về con chó nhà giàu mà cô nhặt được còn có đoạn sau.
Sau khi được Đường Hoan nhặt về, nó cực kỳ coi thường cô, chẳng trách, dù cô có đối tốt với nó thế nào, nó vẫn cắn cô rồi chạy trốn.
Cô là người bị rắn cắn một lần là sợ dây thừng mười năm.
Cho nên, khi đối mặt với Phó Liệt, cô theo bản năng mà kháng cự. Cao cao tại thượng thì ghê gớm nhỉ, xuất thân phú quý thì ghê gớm nhỉ, cho nên có thể tùy ý giẫm đạp cuộc sống của một bia đỡ đạn như cô?
Nhưng dù có kháng cự thì nhiệm vụ cũng vẫn phải làm...
Hoàn thành nhiệm vụ mới có thể giữ được mạng sống a a a a!
Cho nên nha, tới nha, cùng gây tổn thương nhau nha!
"Thiếu phu nhân, sau khi tỉnh lại, thiếu gia nói... Nói muốn cô tự mình hầu hạ hắn..." - Người hầu cẩn thận gõ cửa, lắp bắp nói.
Tính tình của vị thiếu gia này thật sự... khiến người ta sợ hãi. Không hợp ý là ném đồ, vớ được cái gì là ném cái đó, cũng chẳng sợ gây ra thương tích cho người ta, thân thể của thiếu phu nhân lại không tốt, chẳng biết có thể chịu được bao lâu.
Đậu mịa?
Đậu mịa!!!
Vừa nói cùng gây thương tổn cho nhau xong, kết quả "cùng gây thương tổn cho nhau" lại tới nhanh như vậy?
Đường Hoan vô cùng sửng sốt. Tuy vừa nãy "nã pháo" với hệ thống, cô nói không sợ tên què chết tiệt kia nhưng...
Thối lắm! Sao có thể không sợ cơ chứ!
Thật ra cô chỉ nói cho sướng miệng thôi. Cô không chỉ sợ chết, còn cực kỳ sợ đau. Giờ nghĩ lại cái lúc bị con chó kia cắn, cô vẫn còn cảm thấy bắp chân đau đau kia kìa.
Nhiệm vụ, tóm lại là vẫn phải làm.
Đường Hoan căng da đầu mở ra cửa phòng Tiêu Liệt. Vừa ngẩng mặt đã nhìn thấy một đôi con ngươi đỏ ngầu, ánh mắt như dã thú khiến cô bất giác rùng mình.
Tiêu Liệt thấy dáng vẻ đề phòng của cô, cười lạnh: "Vừa nãy ném bát, to gan lắm mà?"