Đường Hoan đần mặt.
Cô vẫn chưa làm tốt công tác chuẩn bị để nói chuyện với Túc Ảnh.
"Bùi Hoan Tâm." - Túc Ảnh lạnh nhạt mở miệng.
Thậm chí Đường Hoan còn tưởng tượng ra biểu cảm lãnh khốc, âm trầm của cậu, vì thế, cô vội vàng tắt cuộc gọi.
Cô còn chưa nghĩ ra ngày tháng sau này nên dùng thân phận gì để chung sống với Túc Ảnh.
Chưa suy nghĩ kỹ!
Khoảnh khắc cô kết thúc cuộc gọi, đáy mắt Túc Ảnh dần dần đỏ lên như máu, nét mặt hung ác, nham hiểm vô cùng.
Cô thà gọi cho người khác cũng không muốn nói với cậu một câu!
Bùi Hoan Tâm, tôi đã bẩn đến mức này ư? Bẩn đến mức không xứng nói chuyện với cô?
"Túc ca, điện thoại... điện thoại... hì hì......"
Thấy Túc Ảnh nắm chặt tay đến mức cứ như muốn bóp nát điện thoại, Hoàng Mao vội vàng khom lưng nhận lại. Y hận không thể tát mình một cái, chết mất, thật là... được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
"Sao thế, cãi nhau với chị gái?" - Uống rượu vào, nhớ tới người phụ nữ mù kia, Kha Hạo Vũ cảm thấy cả người nóng phừng phừng lên.
Túc Ảnh cười lạnh: "Cô ấy mà là chị của tôi?"
Cho rằng nhận nuôi cậu vài năm là có tư cách trở thành chị cậu ư? Cô tự cho rằng mình là chị cậu thôi!
"Túc Ảnh, có chuyện này tôi vẫn chưa nói với cậu." - Kha Hạo Vũ vỗ vỗ bả vai Túc Ảnh, hơi thở toàn mùi rượu - "Tôi một lòng một dạ với chị cậu nhiều năm rồi, giờ cô ấy vẫn chưa có bạn trai đúng không? Nếu thật sự chưa có thì không bằng tôi làm anh rể cậu nhé?"
Hoàng Mao đần mặt, nói mày béo mày còn "ho"[1], gọi một tiếng Kha thiếu ra thì mày thật sự cho rằng mình là chủ nhân hả?
[1]说你胖你还喘上: người ta nể mặt, lịch sự với mình, mình lại mượn đó để khoe khoang, lên mặt
"Cậu yên tâm, nể mặt cậu, tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt với Hoan Tâm!" - Thấy Túc Ảnh không nói gì, Kha Hạo Vũ tưởng cậu không phản đối - "Dù sao thì tôi và cô ấy cũng coi như lưỡng tình tương duyệt[2], ngày trước, cô ấy đối xử tốt với tôi như vậy, tôi vẫn còn nhớ kỹ đây này!"
[2] lưỡng tình tương duyệt (两情相悦): hai bên đều có tình cảm với nhau
Vì đã quá chén, Kha Hạo Vũ không ngừng tự biên tự diễn.
Sau khi nghe thấy cụm từ "lưỡng tình tương duyệt", sắc mặt Túc Ảnh cực kỳ khó coi.
"Lưỡng tình tương duyệt?"
Nhìn qua, quan hệ giữa cô và Mộ Cửu Lăng không hề tầm thường nhưng cô nói hai người chỉ tình cờ gặp, cậu tin!
Giờ lại xuất hiện thêm một tên Kha Hạo Vũ lưỡng tình tương duyệt với cô?
"Đúng thế, cậu xem..." - Kha Hạo Vũ mở ra những bức ảnh của Đường Hoan trong điện thoại, hắn ta say khướt, nói - "Mấy năm nay ở nước ngoài, tôi chỉ có thể ngắm những bức ảnh này và nhớ tới cô ấy."
Góc chụp thật sự vi diệu, nhìn Đường Hoan càng thêm nhu hòa, thanh tú, xinh đẹp hơn. Có ảnh, Đường Hoan mặc áo cổ V, thấp thoáng nhìn thấy những thứ không nên thấy.
Quan trọng nhất là mỗi ảnh đều chụp rất gần, nói cách khác, hắn và Đường Hoan... Chắc chắn đã lén qua lại!
Kha Hạo Vũ nói rất mập mờ, hắn chỉ bảo xem ảnh nhớ người lại không nói, trước đó, hắn đã cố ý đi tới nhà ăn để chụp. Dù sao Đường Hoan cũng là người mù, hắn có đứng trước mặt cô, cô cũng không biết!
"Túc Ảnh, nếu cậu không phản đối, tôi sẽ theo đuổi chị cậu đấy!" - Kha Hạo Vũ làm bộ làm tịch thăm dò thái độ Túc Ảnh.
Có ý đồ xấu với Đường Hoan lại nói hay như hát, cứ như ban ân cho Túc Ảnh vậy.
Biết cô không chỉ dây dưa với Mộ Cửu Lăng, mà còn lằng nhằng với cả Kha Hạo Vũ khi cậu không để ý, Túc Ảnh chẳng biết nên hình dung tâm trạng lúc này của mình thế nào.
Cậu nghiến răng nghiến lợi: "Tùy anh!"