Anh đã từng ở trong quân nhiều năm nên đương nhiên biết những tướng lĩnh cấp cao đó đều là tâm phúc của Thụy Vương. Bọn họ sinh ra trong hoàn cảnh bần hàn, là Thụy Vương từng bước nâng họ lên, coi như con ruột, dạy dỗ cách hành quân đánh giặc.
Nếu nói bọn họ đều là con nuôi của Thụy Vương thì cũng không quá.
Sau khi cảm nhận được sự bất thường, Hiên Viên Võ vẫn luôn cảnh giác.
Quả nhiên, đến đêm…
Tướng lĩnh cấp cao trong quân không hẹn mà cùng bí mật đi vào lều trại của anh. Khuôn mặt họ cực kỳ nghiêm túc, mang theo vài phần sắc bén.
Hiên Viên Võ chầm chậm rời giường, sau đó lạnh giọng hỏi: “Không biết các vị tới lều trại của ta vào giờ này là vì chuyện gì?”
Chẳng lẽ họ đã biết sự thật ẩn sau cái chết của Thụy Vương nên tìm anh báo thù?
Hiên Viên Võ vừa nghĩ vậy, tất cả các tướng lĩnh cấp cao đều đã đồng loạt quỳ xuống, ngay ngắn và chỉnh tề, có thể thấy họ đã được huấn luyện rất cẩn thận.
“Tướng quân, từ giờ chúng ta sẽ nghe theo lệnh ngài, thỉnh tướng quân báo thù rửa hận cho Thụy Vương!”
Những người ở đây đều biết mối quan hệ giữa Hiên Viên Võ và Quận chúa Bình An, giờ là trưởng công chúa.
Ngày trước, vì muốn cứu Hiên Viên Võ từ tay phụ thân mình, cô Quận Chúa yếu ớt ấy đã bất chấp an nguy của chính bản thân, tất cả bọn họ đều biết rất rõ ràng.
Trong mắt họ, Hiên Viên Võ chính là con rể của Thụy Vương, là “ván đã đóng thành thuyền”.
Hơn nữa, Quận chúa còn phái lão quản gia của phủ Thụy Vương từ ngàn dặm xa xôi tới để đưa tín vật và chuyển lời nhắn, nói Thụy Vương bị Hoàng Đế nghi ngờ có lòng mưu phản nên bỏ mạng, cô muốn bọn họ nhanh chóng loan tin Thụy Vương đã mất khắp biên cương, đợi sau khi Hiên Viên Võ tới thì…
Tôn anh làm chủ, nghe anh điều khiển, buộc anh phải sửa lại án oan cho Thụy vương!
Tiểu Quận chúa đã đảm bảo, họ cũng không nghi ngờ quá nhiều.
“Ai cho các người làm vậy?” - Hiên Viên Võ nhíu mày.
Một người trong số đó đáp: “Tiểu Quận chúa phái lão quản gia phủ Thụy Vương mang tín vật tới truyền lời nhắn rằng ngài chính là người đại diện cho phủ Thụy Vương, nàng ấy muốn chúng ta nghe theo lời ngài, lựa chọn thời cơ thích hợp công phá kinh thành, báo thù cho Thụy Vương điện hạ!”
Hiên Viên Võ: “……”
Có thể nói, cách làm của Đường Hoan quá đơn giản mà cũng cực thô bạo.
Với sự cẩn thận sau khi trọng sinh, muốn mưu phản, khống chế triều đình thì chắc chắn Hiên Viên Võ phải tự đi cả một đoạn đường dài dòng. Đường Hoan làm vậy chẳng khác này tạo điều kiện cho anh nhanh chóng mưu phản, rút thời gian lại một cách ngắn nhất. Cô đặt anh trên lò nướng, dùng binh quyền to lớn để ép anh. Đối với người không cam lòng làm một đô đốc Cẩm Y Vệ nhỏ nhoi thì binh quyền chính là thứ khó kháng cự nhất.
Tất cả những việc cô mưu tính đã chặt đứt đường lui của anh. Cô ỷ vào việc anh yêu cô, biết anh sẽ không “chọc thủng” việc này. Với cô, nếu anh không đồng ý cũng chẳng sao, cùng lắm thì chết mà thôi, nhưng, anh nào nỡ để cô chết!
Cô thật sự đã đưa cho anh một đề toán khó!
Hiên Viên Võ tưởng rằng mình có thể nhanh chóng giải quyết mọi việc rồi hồi kinh, bầu bạn bên cạnh Đường Hoan. Chỉ là cô ra chiêu bất ngờ như vậy, sao anh có thể trở về kinh thành sớm được nữa. Anh nhớ tới chuyện cô cho người chế tạo chủy thủ, không màng tất cả mà mang nó vào cung ám sát Hoàng Đế… chỉ sợ báo thù đã thành chấp niệm của cô.
Nếu đây là chuyện cô muốn làm, anh giúp cô hoàn thành là được!