Đôi đồng tử màu máu đỏ ấy được khảm trên khuôn mặt non nớt, trông cậu càng thêm yêu dị hơn.
Nếu Đường Hoan ở đây, chắc chắn cô sẽ nhận ra thiếu niên này chính là chàng trai nấu mì cực ngon ngày trước.
Mộ Bạch đứng trên đỉnh núi. Lúc này, những cái xác sống vốn nên gào rú ầm ỹ lại yên tĩnh đứng sau lưng cậu, trông chúng chẳng khác nào những tên nô bộc bị cậu thuần phục.
Chỉ là, cậu không hề có cảm giác đạt được thành tựu, trái lại, cậu còn cảm thấy cực kỳ chán ghét, vì hiện tại, cậu cũng là một trong số đám “đồ vật” khiến người ta ghê tởm này! Nếu cậu không may mắn, không có năng lực, cuối cùng bị biến thành xác sống, oán niệm của cậu đã chẳng lớn đến thế, cậu biến thành xác sống không phải vì cậu đen đủi mà là vì lòng người khó lường!
Ả đàn bà kia chỉ thuận miệng khen cậu một câu nhưng lại mang đến tai ương cho cậu, nghĩ nát sọ, Mộ Bạch cũng chẳng thể hiểu!
Không ai biết, vì một câu “khích lệ”, Mộ Bạch đã bị tra tấn đến mức nào.
Đầu tiên, cậu bị Lâm Minh đánh mà chẳng hề có lý do, sau đó, cậu bị xác sống đuổi giết, cuối cùng, cậu bị bọn chúng cắn. Cậu tưởng rằng sinh mệnh của cậu sẽ kết thúc tại thời điểm bị cắn, nhưng ngờ đâu, cậu còn phải chịu những tra tấn kinh khủng hơn.
Khi cậu thoi thóp, cậu đã gặp phải một con quái vật không da, máu me bét bét. Nó có cái lưỡi dài, miệng không ngừng tràn ra nước miếng, tí tách rơi xuống.
Rồi, đến với cậu là sự đau đớn tột cùng. Cậu đau đến mức cảm thấy linh hồn không còn thuộc về mình nữa, đau đến mức chỉ muốn chết ngay lập tức, nhưng, cậu lại chẳng thể thoát khỏi tình cảnh ấy.
Chờ khi hoàn toàn tỉnh táo, cậu đã biến thành thứ quái vật không phải người, cũng chẳng phải xác sống.
Ả đàn bà kia và đám đàn ông của ả muốn tới thủ đô đúng không?
Mộ Bạch cười khẩy, cho rằng tới thủ đô là sẽ an toàn ư?
Trên đời này nào có chuyện làm ác mà không phải trả giá chứ!
Lúc này, Mộ Bạch chưa biết, sau khi hố cậu xong, đám đàn ông của khí vận chi nữ đã bị xác sống gặm mất xác rồi.
….
“Chậc chậc! Em gái xinh đẹp sao lại thất tha thất thiểu đi trên đường thế này?”
“Đúng vậy! Chắc chắn là đang cần người tới an ủi rồi!”
“Em gái à, hay là để mấy anh trai đây an ủi cưng nhé!”
Mạt thế buông xuống, những cô gái trẻ đẹp trở thành “sinh vật” yếu nhất trong số những người còn sống. Thời thế hỗn loạn, “ác quỷ” ẩn trong xương cốt của đám đàn ông đã hoàn toàn bị kéo ra ngoài. Trước khi mạt thế tới, bọn họ còn ngại pháp luật, đạo đức, nhưng sau khi mạt thế tới, lại có được dị năng, những gã đàn ông này càng có cớ làm loạn. Đã vậy, Hoắc Thuỷ còn mang khí chất nhu nhược, yếu ớt[2], việc này càng khiến kẻ khác muốn kéo ả vào rừng, tàn nhẫn “bắt nạt” ả hơn.
Hoắc Thủy hoảng loạn, không biết nên làm gì cho phải.